Đối phương có vẻ như vừa từ thang cuốn đi xuống, tóc dài quấn khăn, áo ngoài ngắn, giày bó cao qua đầu gối màu đen, ăn mặc giống như lần đầu tiên Trương Tiểu Du gặp. Chỉ là không thể ngờ được lại có ngày sẽ gặp lại.
Đời người rất nhiều chuyện quả nhiên khó có thể dự đoán trước được.
Đối phương rõ ràng cũng nhìn thấy cô, ngạc nhiên đi đến: “Cô Trương?”
“Cô Tống” Trương Tiểu Du đã không có cách nào coi như không nhìn thấy.
“Đã lâu không gặp!” Tống Giai Lệ chào hỏi.
Trương Tiểu Du gật đầu, lịch sự mỉm cười: “Đúng là đã lâu không gặp, cô vẫn xinh đẹp như vậy!”
Tống Giai Lệ bây giờ đã sớm thành công thoát khỏi hôn nhân với Nguyễn An. Thoạt nhìn sắc mặt cô ta hồng hào, càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Người đẹp như này xuất hiện ở nơi công cộng rất dễ thu hút không ít ánh nhìn “Ba ngày trước tôi vừa từ New York trở về xử lý chút chuyện, không ngờ lại trùng hợp gặp được cô!” Tống Giai Lệ cười nói. Hai người lại gặp mặt ít nhiều có hơi xấu hổ, cô ta lại tiếp tục nói chuyện: “Cô Trương, cô và Phong Sinh…
“Có khỏe không?” ba chữ này bị nghẹn lại đầu lưỡi, bởi vì cô ta đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông dáng vẻ nghiêm chỉnh đã đi đến chỗ Trương Tiểu Du Trên mặt người đó mang nụ cười dịu dàng, nhìn có vẻ hai người rất quen thuộc, cũng rất thân mật. Bởi vì vừa đi đến người đó đã nhẹ nhàng choàng lấy bả vai của Trương Tiểu Du.
“Cá nhỏ, đợi lâu rồi nhỉ?” Dịch Kỳ Nhiên là vội vàng bước nhanh đến: “Chỗ.
dừng xe đã chật, anh dừng ở con đường tiếp theo nữa! Hình như chúng ta có hơi muộn, vị trí mặt trước cửa hàng ở tầng một tham quan phía trước, vừa rồi nhân viên cửa hàng còn gọi điện hỏi anh đã đến đâu rồi”
‘Sau khi nói xong, Dịch Kỳ Nhiên mới chú ý đến người đẹp đang đứng trước mặt Trương Tiểu Du.
Có vẻ như vừa rồi họ đang nói chuyện, anh không khỏi hỏi: “Vâng” Trương Tiểu Du gật đầu, sau đó nhìn Tống Giai Lệ đang hiện vẻ kinh ngạc: “Xin lỗï cô Tống, tôi còn có việc!”
“Gặp bạn hả?”
“Kỳ Nhiên, chúng ta đi thôi!” Cô kéo chồng chưa cưới rời đi.
Ở phía sau họ, Tống Giai Lệ dường như còn chưa phản ứng lại nhìn theo, trong ánh mắt có chút suy đoán và tìm tòi. Mãi cho đến khi hai người cuối cùng đi vào một cửa hàng váy cưới.
Đầu nói phụ nữ trời sinh ao ước với váy cưới trắng tinh, bên trong phòng thử đồ, Trương Tiểu Du đứng trên bục nhỏ hình tròn nhìn bản thân trong gương, trong lòng lại không có kích động quá nhiều mà lại rất bình tĩnh.
Giống như một chuyện nên hoàn thành trong kế hoạch của cô.
Nhân viên cửa hàng kéo chặt khóa váy sau lưng cô, kéo rèm che thiên nga ra. Dịch Kỳ Nhiên đợi ở bên ngoài lập tức đi lên, không chút keo kiệt khen ngợi “Cá nhỏ, em thật đẹp!”
“Cảm ơn!” Trương Tiểu Du mỉm cười.
Không chỉ riêng cảm ơn lời khen của anh, kiểu dáng váy cưới cũng đều do anh chọn, cô càng giống như người tham dự, đi qua mặc thử mà thôi.
Dịch Kỳ Nhiên cũng theo nhân viên đi thay đồ chú rể. Bộ đồ không phải bộ vest đen truyền thống mà có chút màu than, cổ áo thêu hoa văn màu bạc rất tinh tế, nhìn rất có khí chất, kết hợp với nụ cười ấm áp của anh thoạt nhìn vô cùng ấm áp và thân sĩ.
Nhân viên để hai người họ đứng sóng đôi với nhau, trong gương phản chiếu bóng dáng của hai người. Đây có lẽ chính là cảnh tượng xuất hiện trong đám cưới ngày đó.
Ánh mắt Trương Tiểu Du không khỏi dừng lại trên vải dệt màu tro kia.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà trong lúc này, cô lại nghĩ đến Trần Phong Sinh.
Hai người ngay cả đám cưới cũng không có…
Trương Tiểu Du nhảm mắt lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay kéo suy nghĩ đang phiêu tán của mình về Thử váy cưới rất thuận lời, nơi thay đổi số đo cũng không nhiều, sau khi thanh toán xong hai người liền rời khỏi cửa hàng váy cưới Từ trong cửa xoay trung tâm thương mại đi ra, khi chuẩn bị đi xuống bậc xi măng, đột nhiên bên cạnh có giọng phụ nữ vang lên: “Cô Trương, có thể cùng uống một ly cà phê không?”