Trần Phong Sinh dùng đôi mắt đào hoa liếc cô một cái.
Làm sao tìm được?
Năm đó sau khi chia tay, anh một mình le loi lựa chọn đi đến Đồng Văn viện trợ, gần như mặc kệ trời nắng hay mây mù, tất cả đều không cản trở được bước chân anh. Anh kiên trì đi ngắm mặt trời lặn để chụp ảnh, tất cả mọi nơi anh đều đã đi qua, đây là chỗ tốt nhất để ngắm mặt trời lặn, cũng là nơi anh đã tới vô số lần…
Lúc này, đột nhiên anh nghe thấy cô ở bên cạnh hưng phấn nói: “Cầm thú, mặt trời lặn xuống núi kìa!”
Trần Phong Sinh híp đôi mắt đào hoa nhìn sang, cùng cô sánh vai ngồi trên vách núi, trên mặt đất, bóng của hai người kéo dài.
Bởi vì gần chạng vạng, ánh mặt trời thường mang theo chút màu đỏ cam.
Thưởng thức cảnh núi ở gân được ánh mặt trời chiếu vàng như vậy vô cùng lộng lẫy. Ngọn núi tuyết vốn một màu trắng được ánh mặt trời chiếu xuống biến thành màu vàng kim, đầu tiên là đỉnh núi dân chuyển sắc vàng, sau đó dân dân bao trùm nửa ngọn núi, tiếp đó là một ngọn, hai ngọn, ba ngọn..
Trương Tiểu Du nín thở, hoàn toàn bị sốc trước cảnh núi vàng trước mặt.
Cô không tự chủ được mà cảm thán: “Cầm thú, đẹp quá đi”
Trần Phong Sinh nghiêng cặp mắt đào hoa nhìn cô, đường nét khuôn mặt cô gần trong gang tấc, mái tóc mềm buông sau gáy, lộ ra vành tai khéo léo, làn da trắng nõn mịn màng, càng lộ ra nét mắt ngọc mày ngài. Anh nhếch đôi môi mỏng: ‘Là rất đẹp!”
Mỹ nhân lộng lẫy trong hoàng hôn rực rỡ, ta muốn ôm người bay trong ánh hoàng hôn.
Trong đầu hiện lên một câu như vậy, anh thu lại bàn tay mình.
Cảnh đẹp giống như pháo hoa vậy, lộng lẫy lạ thường, nhưng lại tồn tại rất ngần ngủi Ánh sáng đỏ cam rút đi nhanh chóng như thủy triều xuống, trả lại màu trắng nguyên sơ của núi tuyết. Tận mắt nhìn thấy như vậy rung động hơn rất nhiều so với nhìn qua ảnh chụp hay màn hình máy tính.
Cho dù trên bầu trời chỉ còn lại dư quang của ánh hoàng hôn rực rỡ, Trương Tiểu Du vẫn cảm thấy dư âm đang bồng bềnh trong lòng.
Cô cúi đầu, ánh mắt rơi vòa bàn tay to lớn đang xuôi bên người anh.
Cảm giác mềm mại bao phủ, yết hầu Trần Phong Sinh chuyển động lên xuống. Anh cúi đầu, nhìn bàn tay trắng nõn của cô đang nhẹ nhàng nắm tay mình, mở lòng bàn tay anh ra, dán chặt vào đường vân trong lòng bàn tay.
Trương Tiểu Du liếm môi một cái, bỗng dưng nhẹ giọng nói: “Cầm thú, sau này chúng ta ở bên nhau được không?”
Đây là tiếng nói chân thật nhất từ sâu trong đáy lòng cô.
Ừ, cô muốn ở bên anh.
Trong nửa năm xa nhau, cô luôn muốn bước ra khỏi quá khứ. Cô cho rằng mình đã thoát ra rồi, nhưng thực ra chỉ là đang lừa mình dối người mà thôi. Nếu như quả thực quên được, cô cũng sẽ không lấy việc trả ơn làm cái cớ để đồng ý cuộc hôn nhân với Dịch Kỳ Nhiên, muốn dùng cuộc sống mới buộc bản thân phải bắt đầu lại Thực ra buổi sáng sau khi ngủ lại trong thôn hôm đó, Trần Phong Sinh nói đúng.
Cô không quên được anh.
Trong trận động đất ở Nam Phi, nghe nói dư chấn gây ra sạt lở núi, vùi lấp một bác sĩ người Việt, cô đi theo đội cứu viện lên núi là vì lo lắng cho anh. Vào đêm bà ngoại qua đời, cô ở lại chăm sóc cho anh là vì quan tâm đến anh, trong lúc mơ ngủ không tự chủ được mà gọi tên anh, là vì không thể quên được anh.
Gặp được Tống Giai, biết được những gì anh làm không phải là vì không buông được người đã từng yêu, mà một phần là do trách nhiệm và lương tâm áy náy, vướng mắc trong lòng cô cũng không còn nữa, không còn gút mắc gì nữa.
Cô đương nhiên muốn ở bên anh lân nữa, không muốn xa nhau, không muốn để lỡ thêm m Nhất là khi đã biết được tình trạng sức khỏe của anh, Trương Tiểu Du càng thêm quý trọng khoảng thời gian hai người có thể ở bên nhau.
Vào thời điểm này, cô hẳn là nên ở bên cạnh anh, cũng muốn ở bên anh.
Thân thể Trần Phong Sinh cứng ngắc.
Lời tỏ tình của cô giống như tiếng sấm trên không trung, văng vẳng bên tai anh, vang lên tiếng ong ong.