‘Vào ngày nghỉ tiếp theo, Trần Phong Sinh không phải đến bệnh viện đi làm.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ đần dần khuất, đợi mọi người cùng nhau đến nhà chị cả ăn bò Tây Tạng, được chị mời từ tối qua. Trương Tiểu Du tìm được một chiếc váy dài từ trong tủ quần áo, đặc biệt mặc lên người.
Lúc này cô đang nằm trên giường, nghe điện thoại từ người em họ Chu Thị Linh, người ở Sài Gòn xa xôi.
Đầu dây bên kia, Chu Thị Linh vẫn thì thào nói: “Chị, bây giờ em vẫn cảm thấy không chân thật, chị chắc chắn những điều này là thật, sao em luôn cảm thấy như tình tiết chỉ có trong phim truyền hình!”
Ngoài bạn thân ra, chỉ có em họ Chu Thị Linh biết chuyện của Tân Tư Niên, hai chị em chưa bao giờ giữ bí mật với nhau, đặc biệt dăn dò không được nói với người lớn trong nhà những chuyện như vậy, tránh mọi người phải lo lắng. Dù Chu Thị Linh có lúc không đáng tin, nhưng tính nghiêm trọng của sự việc này này vẫn có thể hiểu được rõ.
“Cô nghĩ tôi muốn đó là thật sao? Trương Tiểu Du bĩu môi Nếu có thể, cô thậm chí còn muốn thời gian quay trở lại khi họ đã xa nhau Vì rất nhiều sai lâm, chịu nhiều đau khổ nên họ đã bỏ lỡ nửa năm, cô không muốn bây giờ lãng phí thêm một phút giây nào.
“Có điều nói đi rồi nói lại, chị, em rất khâm phục chị!” Chu Thị Linh nghe ra ngữ khí u sầu của cô, thở dài rồi lại hỏi “Đúng rồi, anh rể như thế nào, đến cùng vẫn là cự tuyệt không chịu làm lành với chị sao?”
“Ài, anh ấy không muốn kéo tôi xuống” Trương Tiểu Du bưồn bã nói, đôi mi rũ xuống.
Làm sao cô có thể không biết anh đang nghĩ gì Chủ động buông tha cho cô chúc cô hạnh phúc, còn cách cô xa ngàn dặm, nhưng cũng là vì cảm thấy mình bị bệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể rời bỏ thế giới này và không muốn kéo theo cô xuống.
Cô khit mũi “Hiện tại tôi không có cách nào, chỉ có thể chậm rãi từng chứt một. Dù anh ấy có làm gì, tôi cũng không thể rời khỏi anh ấy!”
Đầu dây bên kia, Chu Thị Linh lặng người hai giây sau khi nghe cô nói, rồi hỏi: “Chị, em hỏi, anh rể mắc bệnh AIDS cả đời không khỏi, lại là bệnh truyền nhiễm. Chị thực sự không sợ sao? Chị đã hạ quyết tâm, cho dù bị anh ấy lây nhiễm, chị cũng chỉ muốn ở cùng anh ấy? “
“Đương nhiên!” Trương Tiểu Du trả lời không chút do dự.
Chính vì bệnh tật của anh mà cô càng phải ở bên cạnh anh nhiều hơn, từ lúc cô hướng Dịch Kỳ Nhiên xin lỗi và nói rằng họ không thể kết hôn và thu dọn đồ đạc rời khỏi Băng Thành, cô đã thực sự hạ quyết tâm của mình.
Chu Thị Linh suy nghĩ một chút nói: “Nếu là như vậy, thật ra có một cách trực tiếp nhất, dễ dàng nhất!”
Trương Tiểu Du nghe xong liền ngồi dậy: “Cách gì?”
Khi cúp điện thoại, đôi mắt cô từng chút nheo lại, trong đôi mắt có một tia sáng thoáng qua.
Có tiếng gõ cửa, giọng nói trầm thấp của Trần Phong Sinh xuyên vào, “Cá vàng nhỏ, thu dọn xong chưa, chúng ta đi ra ngoài!”
“Đến đây!” Cá nhỏ Trương Tiểu Du lăn lộn ra khỏi giường Khi họ đến nhà chị cả, trời tối bắt đầu ụp xuống.
Đây không phải nhà gác thông thường mà là một cái sân, sau khi bước vào thì thấy bên cạnh có một chuồng rơm bằng gỗ, có rất nhiều bò Tây Tạng đang được nuôi nhốt, đuôi vẫy vãy và thỉnh thoảng phát ra những âm thanh uể oải.
Chân dẫm lên đều là đất, chính giữa sân là một ngôi nhà gỗ, vì không gian quá nhỏ nên bàn ăn được kê ngay trong sân.
Có khoảng năm sáu bàn, chật kín cả sân nhỏ, bản nào cũng có người Tây.
Tạng vây quanh, nói mấy thứ tiếng Tây Tạng mà họ không hiểu, nhưng từ trên khuôn mặt đen thui có thế nhìn ra nét vui vẻ. đơn giản nhất Hai con bò Tây Tạng bị giết thịt, một con đem ra chợ bán, còn một con để lại ăn, trên bàn hầu như không có món nào khác, tất cả đều là thịt bò.
Có điểm giống như kiếu nông trại vui vẻ mà họ thường đến. Súp bò được phục vụ trong một chiếc bình có kích thước bảng một cái chậu rửa. Các đĩa còn lại là một số thịt bò được ướp theo phương pháp đất. Ngoài ra còn có một số món ăn nhẹ đặc biệt của Tây Tạng, trà bơ, và túi Tây Tạng ,Tsampa.