Bỗng nhiên, có tiếng động gì đó rất nhỏ truyền đến.
Trương Tiểu Du vuốt hai bên má, không khỏi nhìn về phía cửa đen: “Sao em cứ cảm thấy ngoài cửa có người vậy?”
“Có lẽ là cửa đối diện!” Trần Phong Sinh buông môi ra.
“Ừ!” Trương Tiểu Du gật đầu.
Cô ấy đi qua chỗ cửa đen, đầu tiên là sợ hãi nhìn qua mắt mèo, quan sát xung quanh một chút. Phát hiện không hề có người, cô ấy lập tức hạ tầm mắt xuống, bây giờ mới phát hiện ra lúc trở về chưa khóa cửa cẩn thận.
Bây giờ rõ là ban ngày, hẳn cũng không thể có trộm vặt mới đúng!
Trương Tiểu Du cũng không quan tâm nhiều, khóa cửa phòng lại, đi ngay về phía bên cạnh Trần Phong Sinh, mè nheo: “Cầm thú, anh mau nấu cơm cho chúng ta đi, em cũng đói rồi!”
Lúc này cậu nhóc trên sô pha cũng quay đầu: “Cô Du, con cũng đói rồi!”
Khóe miệng Trần Phong Sinh hơi run rấy, không hề tình nguyện mà thong thả đi vào phòng bếp.
Điều bọn họ không biết chính là, ban nấy đúng thật ngoài cửa có người, động tĩnh rất nhỏ kia cũng là do đối phương gây ra, nhưng đó lại không phải trộm vặt Tiểu Triệu hầu như chạy một hơi từ lầu hai xuống, lúc đến lầu một còn suýt ngã sấp xuống. Sợ bản thân gây ra tiếng động, cô ấy phải cố gắng bịt chặt miệng lại mà vọt ra ngoài.
Má ơi, cô ấy vừa nghe được gì vậy!
Tuy biết rằng trước đó Trần Phong Sinh hẹn hò với mình hoàn toàn chỉ là vì muốn tìm mình diễn trò. Đừng nói là có cảm tình với mình, có thể một chút hứng thú đều không có. Vì cô ấy bị lòng hư vinh thúc giục, nên mới muốn thử một lần, vậy nên sau khi tan tâm đã quyết định luôn, vẫn nên tự tiện chạy đến nhà anh ấy.
Vi trước đó vân chưa được cho phép, Tiểu Triệu vô cùng vội vã, do dự ở cửa không biết nên đi vào như thế nào.
đến, xe việt dã của Trần Phong Sinh đã dừng sẵn dư: không ngờ lại phát hiện cửa phòng không được khóa kỹ. Tiếng nói chuyện thì thầm truyền từ bên trong ra, Tiểu Triệu liền ghé tai vào m: cửa nghe lén.
Không nghe thì thôi, thật sự cô ta đã nghe được một tin khiếp sợ!
AIDS.
Tiểu Triệu dám khẳng định, bản thân tuyệt đối không nghe nhầm, không ai lại lấy chuyện như thế ra đùa giỡn. Sau khi nghe xong, cô ấy hoảng hốt đến mức làm rơi túi xách trên mặt đất. Gây ra tiếng ồn, sợ bị phát hiện nên cô ấy lập tức đen mặt chạy đi mất.
Lúc này Tiếu Triệu sớm đã không còn suy nghĩ không an phận với Trần Phong Sinh nữa, thậm chí nghĩ thấy mà sợ. May mà hôm diễn trò đó chỉ đơn giản là đụng chạm, bằng không nếu thật sự giống như mình chờ mong, thuận lý thành chương mà phát sinh ra quan hệ gì đó…
Cô ấy ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ trên lầu, Tiểu Triệu vô cùng sợ hãi mà chà xát cánh tay.
Cũng may lúc đó trong lòng rất không khoái chí, nếu bị nhiễm AIDS, vừa khéo có cái để khiến cô ta chướng mắt.
Trời đã về đêm, Trần Phong Sinh rất không muốn đối mặt với vấn đề đi ngủ.
Cậu nhóc đã gần tám tuổi, lại là trẻ nhỏ lưu thủ, nên rất nhiều chuyện độc lập được, tắm rửa và nhiều thứ khác cũng không cần hỗ trợ, cậu nhóc có thể tự hoàn thành. Vì không có đồ ngủ cho trẻ em, nên anh chỉ có thế để cậu mặc một cái quần nhỏ của mình đi ngủ.
Trương Tiểu Du bày giường xong, để cậu nhóc nằm xuống. Có thể là vì hồi chiều đã bướng binh lâu rồi, bây giờ mệt mỏi lại có phần ngoan ngoãn. Cô xoa đầu nhỏ của cậu nhóc học trò mình hai cái, rồi lại nhìn Trần Phong Sinh khoác áo choàng tắm đi ra sau, vẻ mặt u ám bảo: “Nó khiến phòng tắm toàn là nước!”
Cái lời buộc tội này…
Nếu không phải nhìn thấy đường cong cơ thể rắn chắc của anh, Trương Tiểu Du cũng nghỉ ngờ có phải trong nhà có hai cậu nhóc hay không!
Bên ngoài bóng đêm bao trùm, thời gian không còn sớm, cô tất đèn chuẩn bị ngủ.