Cô có thể là nghe được tiếng bếp ga bật lên. Anh đã nhân lúc cô ngủ bớt chút thời gian đi siêu thị, hình như đã mua một con gà mái già, tự hầm canh cho cô.
Trương Tiểu Du chỉ cần tưởng tượng mùi vị tươi ngon kia thôi, đã cảm thấy muốn chảy nước miếng.
Cô nằm thấy khó chịu, xốc chăn lên muốn xuống giường, nhưng sợ lạnh nên mặc rất dày. Cô đi đến chỗ chiếc vali được đặt ở góc tường, mở ra tìm một đôi tất len. Lúc đeo vào chân, khóe mắt lóe lên, nhìn chăm chú một cái hộp nhỏ nằm trong góc vali.
Trương Tiểu Du dừng động tác lại, đưa tay kéo cái hộp nhỏ lại đây.
Sau khi mở ra, cô thấy bên trong có một chiếc nhẫn kim cương Theo chuyển động của ngón tay cô, kim cương mang ánh sáng tỏa ra bốn phía.
Cái nhân kim cương này thật ra là do Trần Phong Sinh bồi thường cho cô lúc cô rời Sài Gòn, sau đó cô nói dối với Dịch Kỳ Nhiên là mình đã tìm lại được.
‘Vê sau người đó không thấy xuất hiện, có lẽ đã nhìn ra rồi cũng không quấy phá, còn cho là chính cô áy náy nên đã tự lấy tiền đi mua lại.
Nếu không có gì ngoài khúc mắc đó, hẳn là xem như Dịch Kỳ Nhiên đưa cho cô.
Lúc đó cô một lòng thầm nghĩ muốn đến tìm anh ấy, nói cho Dịch Kỳ Nhiên biết cô không cách nào kết hôn với anh nữa, nhưng lúc đi vì vội vàng, nhẫn kim cương vẫn chưa được trả lại cho chủ nhân của nó.
Trương Tiểu Du nghĩ, có cơ hội hẳn phải nên trả lại cho đối phương mới đúng, nếu không nội tâm cô cũng có chút bất an. Hoặc là có thể tìm một người làm trung gian, đó là phương thức ngắn gọn cũng như hữu hiệu nhất.
Cô đóng vali lại một lần nữa, cúi đâu bỏ lại vali vào góc tường.
Ở cửa phòng ngủ, có một bóng hình cao ngất không biết đã đứng ở đó từ: lúc nào. Trần Phong Sinh đeo tạp đề trên người, định đến gọi cô dậy ăn cơm, không ngờ cô đã rời khỏi rồi. Mắt hoa đào của anh co lại, ngừng ở chỗ nhẫn kim cương nắm trên tay cô.
Hai lòng bàn tay khép lại, Trần Phong Sinh muốn tiến lên một bước. Nhưng ngay sau khi chân anh vừa có động tác thì lại đột ngột dừng lại rồi lặng lẽ quay người đi vào bếp. Tắt bếp, đậy nắp nồi, anh lấy một tấm lót bằng tre, đặt nồi canh lên trên. Mỡ trong canh đã được vớt ra ngoài, điều này sẽ làm cho nước canh đặc biệt trong. Mấy miếng táo tàu nổi lên trên, cùng với một mùi thơm nức xông vào mũi .
Khi anh thu tay lại có tiếng bước chân từ phòng ngủ.
Trương Tiểu Du lê dép lê ra nhìn thấy trên bàn đã có sắn bát đũa lập tức hỏi: “Đồ cầm thú, em ăn được không?”
Trần Phong Sinh nâng đôi mắt đào hoa lên, nhìn chăm chằm tay phải của cô hai giây, rồi sau đó mặt không biến sắc nói: “Được.”
“Thật thơm”
Trương Tiểu Du ngồi xuống, đầu cắm chặt vào nồi canh.
Trần Phong Sinh bưng bát cho cô, bàn tay to thuận thế xoa xoa lên đầu cô rồi lười biếng nói: ” Nếu thơm thì uống thêm một chút, bỏ thêm gừng vào, có thể tránh cảm lạnh”
Mặc dù bị cảm thật sự rất tốt, nhưng với sự kiên trì của Trần Phong Sinh, sau ba ngày Trương Tiểu Du cũng đã có thể trở lại trường học Theo lời nói mỹ miều của anh, đó là đừng để bệnh cảm của cô truyền cho những đóa hoa của tổ quốc.
Trương Tiểu Du chỉ có một lớp vào buổi sáng. Thực tế nhiều trường tiểu học ở thành phố đã hủy các tiết học lịch sử, họ không muốn tạo áp lực quá lớn cho lũ trẻ nhưng ở đây thì khác. Giáo viên sẵn sàng giảng dạy, đối với bọn họ lại là một điều này mắn.
Vì các bài giảng dành cho trẻ em nên không sâu lắm. Các khóa học rất nhẹ nhàng, không gây căng thẳng.
Chuông tan học vang lên Trương Tiểu Du quay trở lại văn phòng. Nhiều giáo viên đã xuống căng tin ăn cơm nên bên trong không có ai, Trương Bân ngồi ở bàn phía gần cửa, đang một tay cầm phích nước nóng, một tay giữ cái cốc để rót nước vào.