Sau khi Trương Tiểu Du ý thức được gì đó, nét đỏ ửng trên mặt như dây leo sinh trưởng lan đến mang tai.
Trần Phong Sinh nâng cảm cô, không đứng đản cong môi lên: “Sao nào, lúc này không căng thẳng nữa chứ?”
“…” Trương Tiểu Du muốn khóc.
Không căng thẳng nữa, nhưng cô không còn mặt mũi gặp người nữa rồi!
So với vẻ mặt ngượng ngùng của cô, Trần Phong Sinh lại vô cùng phấn chấn, dưới ánh mắt mọi người, anh dứt khoát ôm Trương Tiểu Du đỏ như tôm luộc lên, giãm lên thảm đỏ dài tiến vào lễ đường.
Trương Tiểu Du cam chịu chôn mặt vào trong ngực anh Dư quang mắt cô nhìn thấy mặt bố chồng Trần Phong Kiên đen như bao công, tựa như đang tức giận bọn họ không ra thể thống gi!
Hu hu… Cô là người vô tội!
Khúc nhạc hôn lễ kết thúc, đôi cô dâu chú rể cuối cùng cũng cùng nhau đi đến trước mặt cha xứ.
‘Vẻ mặt Trương Tiểu Du và Trần Phong Sinh đều vô cùng trang nghiêm, lúc nhìn nhau lại có vô số tình cảm tràn ra.
“Tiên sinh Trần Phong Sinh, anh có đồng lấy cô Trương Tiểu Du làm vợ?
Bảng lòng yêu cô ấy, trung thành với cô ấy, dù nghèo khó, bệnh tật hay gian khổ không rời không bỏ, đi cùng cô ấy đến hết đời, mãi đến khi cuối đời không?”
“Con đồng ý!” Trần Phong Sinh không chút do dự gật đầu.
Tay cha xứ đặt trên thánh giá, hỏi lại Trương Tiểu Du: “Cô Trương Tiểu Du, cô có đồng ý lấy anh Trần Phong Sinh làm chồng? Bảng lòng yêu anh ấy, trung thành với anh ấy, dù nghèo khó, bệnh tật hay gian khổ. không rời không bỏ, đi cùng anh ấy đến hết đời, mãi đến khi cuối đời không?”
Khóe mắt Trương Tiểu Du ánh lệ, trịnh trọng gật đầu, giống như giao phó sinh mệnh của mình: “… Con đồng ý!”
Nghi thức hôn lễ cuối cùng chấm dứt trong không khí ấm áp.
Không dự định phân đoạn ném hoa cưới, Trương Tiểu Du trực tiếp cầm bó hoa của mình đưa cho chị dâu hai Tô Yến, hy vọng có thể đem hạnh phúc của mình chuyển qua.
Tiệc tối tổ chức trong khách sạn, tiếp theo là chụp ảnh lưu niệm với cô dâu chú rể.
Trương Tiểu Du làm cô dâu nhân vật chính của ngày hôm nay, rất nhiều khách khứa đều đi lên nhiệt tình chụp ảnh với cô muốn hưởng chút vui mừng, nhất thời cô đón tiếp không xuể Mãi đến cuối cùng mới có thời gian nghỉ ngơi thở ra một hơi, lại thấy có một thân ảnh quen thuộc đi đến trước mặt. Không liên quan đến việc mặc quân trang, anh giống như công tử nhà giàu, mày rậm mắt to, khí chất vẫn nho nhã dịu dàng như ngọc.
Trương Tiểu Du mỉm cưc Kỳ Nhiên!”
“Cá nhỏ, chúc mừng em, tân hôn vui vẻ!” Dịch Kỳ Nhiên cười ấm áp nói.
Trên vai bỗng nhiên siết chặt lại, Trần Phong Sinh tiếp đón khách khứa không biết từ lúc nào đã đi đến, giống dáng vẻ lúc trước ở sân bay, anh lấy tư thế vô cùng chiếm hữu ôm cô vào trong ngực, mày nhếch cao, lười biếng cong môi, rất đắc ý nói: “Dịch tiên sinh đến rồi à? Ồ, tôi còn tưởng anh không đến đó!”
Muốn Chết Trương Tiểu Du âm thầm trừng anh một cái Ý tứ khiêu khích trong lời nói này vô cùng rõ ràng rồi đấy. Cô liền vội vàng chu đáo nói lại: “Khụ, Kỳ Nhiên, trong bộ đội anh chắc là rất bận. Bọn em tưởng anh không xin nghỉ được đó! Anh có thể đến, bọn em đều rất vuil”
“Anh đánh báo cáo xin nghỉ nói đến cướp dâu” Dịch Kỳ Nhiên bỗng nghiêm mặc nói.
“Hả?” Trương Tiểu Du ngây ngốc.
“Cướp dâu?” Trần Phong Sinh vốn mặt mày lười biếng nháy mắt trở nên.
căng thẳng, sắc mặt kéo căng, không khỏi tự giác ôm cô cảng chặt hơn. Anh trầm giọng nói: “Này, giấy kết hôn cũng lấy rồi, vừa rồi nghỉ thức kết hôn cũng đã tổ chức xong. Giờ anh không còn cơ hội nữa đâu!”