Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1881



Không có kẹt xe, một đường xuyên suốt chạy đến bệnh viện tư nhân.

Lúc ở trên đường Trần Phong Sinh gọi điện thoại cho chủ nhiệm khoa sản, chờ sau khi bọn họ đến bệnh viện, tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ càng, trực tiếp đi vào phòng sinh.

Không tới mười phút, trong hành lang ngày càng bao vây nhiều người.

Bố Trần nghe tin cũng vội chạy tới, có cả hai người Trần Phong Niên và Tô Yến, cùng với hai vợ chồng Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh, còn có hai vợ chồng em họ Chu Thị Linh, ngay cả dì và chú nhỏ cũng đang trên đường chạy đến.

Phụ nữ sinh con giống như đi qua cửa âm phủ một lần, cho dù Trân Phong Sinh thân là bác sĩ, anh cũng không kìm chế được sự căng thẳng.

Cách một cánh cửa, anh đi qua đi lại, năm chặt lòng bàn tay đã ướt mồ hôi.

“Chủ nhiệm Diệp, vợ tôi thế nào?”

Trần Phong Sinh lập tức nghênh đón nhóm người từ bên trong đi ra.

Chủ nhiệm khoa sản lấy khẩu trang xuống, đáp lời: “Nước ối đã vỡ, đã mở được ba ngón, sắp sinh rồi! Bây giờ chúng tôi chuẩn bị đỡ đẻ, thể trạng của cô Trần rất tốt, hơn nữa cô ấy cũng rất dũng cảm, tôi kiến nghị sinh thường!”

“Vợ tôi nói thế nào?” Trần Phong Sinh trực tiếp hỏi.

Chủ nhiệm khoa sản nói: “Cô Trần cũng muốn sinh thường, như vậy sẽ tốt hơn đối với đứa bé. Tuy rằng quá trình có thể sẽ rất cực khổ, nhưng sau này cũng sẽ nhanh hồi phục!”

Nghe vậy, Trần Phong Sinh lập tức nói ngay: ‘Tôi tôn trọng ý kiến của vợ mình!”

Anh tin tưởng kinh nghiệm và y thuật của chủ nhiệm khoa sản, cũng ủng hộ quyết định của Trương Tiểu Du.

“Vậy xin mời ký tên vào đây đi!” Chủ nhiệm khoa sản cầm giấy bút từ trong tay y tá đứng phía sau đưa cho anh.

Dù biết những việc này đều là thủ tục bình thường, nhưng trong khoảnh khắc anh nảm chặt bút, đầu ngón tay của Trần Phong Sinh vẫn hơi run rẩy. Anh nhìn phòng sinh một cái, thở ra một hơi, nghiêm túc mà chăm chú ký tên mình xuống.

Chờ sau khi anh ký xong, chủ nhiệm khoa sản lập tức nói: “Một người có thể đi vào hộ sinh!”

“Tôi đi vào!” Trần Phong Sinh tiến lên một bước. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đi theo y tá khử trùng, thay đồ vô khuẩn, anh tiến vào phòng sinh.

Trương Tiểu Du nằm trên giường sinh ở chính giữa căn phòng, màu môi cô.

cũng đã trăng bệch. Trân Phong Sinh vội vã bước dài mấy bước tiến lại gần, quỳ một gối xuống bên cạnh cô, khiến cho đôi mắt hoa đào của mình ngang bằng với ánh mắt cô, nằm chặt tay cô anh nói: “Cá nhỏ, vợ ơi, đừng sợ, anh vẫn luôn bên cạnh em”

“Ừm!” Trương Tiểu Du nhếch môi cười cười với anh Bụng cô lại bắt đầu quặn đau lên từng cơn, hơn nữa càng ngày càng đồn dập, đau đớn như thể xương cốt toàn thân đều nứt ra.

Giọng nói trầm thấp của anh ở ngay bên tai, từng lời dặn cô đừng.Tuy rằng cô đau đến mức không còn chút sức lực nào, trên người một lúc lạnh một lúc lại nóng rất khó chịu, nhưng trong lòng cô như thể được an ủi vậy, ấm áp mà vững vàng, bởi vì cô biết, anh ở ngay bên cạnh, mà cô thì sắp sinh ra kết tỉnh tình yêu thuộc về bọn họ.

Đây là sự tiếp nối của dòng máu hai người bọn họ.

Chờ đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng chờ đến ngày này!

Sự hưng phấn và mong đợi trong lòng Trương Tiểu Du càng đậm hơn một chút, dần dần thay thế sự đau đớn, nhìn đôi mắt hoa đào gần trong gang tấc, trong tiếng hô khẩu hiệu “dùng sức” trầm ổn mà có tiết tấu của y tá đỡ đẻ, cô cảm thấy có thứ gì đó tuột ra khỏi cơ thể mình, lập tức có tiếng khóc rõ to chấn động trời đất vang lên…