Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1889



Trở về nhà trọ, Lý Lan Hoa để bài thi lên bàn của mình, bên vai phải đang kẹp lấy di động mà nói chuyện.

Bên kia đầu dây là mẹ Lý, mẹ gọi từ trong trấn. Học kỳ này cô ấy vừa mới chuyển lên Sài Gòn theo học, mẹ Lý không yên lòng chút nào, cứ dặn dò đi dặn dò lại. Cô ấy thấy thế bèn cười bảo: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi! Con gái mẹ ở bên này rất tốt, thức ăn trong căntin cũng ngon miệng này, khi ngủ con cũng được ngủ ở giường trên, chỗ mà con thích nhất này, bạn cùng phòng với con cũng hòa thuận lắm ạ…”

Sau khi trò chuyện thêm dăm ba câu nữa, hai mẹ con lúc này mới tắt máy.

Người không biết chuyện cũng vẫn sẽ cảm nhận được tình cảm của hai mẹ con cô cực kỳ tốt. Chuyện này hoàn toàn đúng, có điều, mẹ Lý cũng không phải mẹ ruột của cô, nói chính xác hơn thì là mẹ nuôi của cô. Tuy rằng không có mối quan hệ máu mủ, nhưng mà người đời chẳng phải có câu “Công sinh không bằng công dưỡng dục” hay sao?

Nhất là khi suốt mười mấy năm qua, cô ấy đã được nuôi dưỡng và có thể lớn lên khỏe mạnh, vui vẻ như bây giờ.

Tạ Á Nam đi vào, hỏi cô ấy: “Lan Hoa này, lát nữa bọn mình ăn tối xong thì tính là ghé qua thư viện mượn tài liệu môn Sinh học, cậu muốn đi cùng không?”

“Không được rồi, chiều tớ còn chút công chuyện!”

Lý Lan Hoa lắc đầu.

“Chuyện gì thế?”

Tạ Á Nam tò mò.

Vẻ mặt Lý Lan Hoa bỗng hơi chùng xuống, hạ giọng lấm bẩm: “Chuyện gia đình thôi…”

Xem thử thời gian thì cũng sắp muộn rồi, cô ấy vội vã nhai chút bánh mì mua được quải lấy balô rồi sải bước đi. Sau khi vội vã rời khỏi ký túc, cô chạy ra đón một chiếc taxi bên vệ đường ngoài cống trường.

Xe chạy áng chừng nửa tiếng, trước mắt hiện lên khu dành cho giới nhà giàu, khu Lâm Giang Không có bất kỳ tòa nhà chọc trời nào, nơi này tụ hội vô vàn những căn biệt thự, villa. Khu vực tọa lạc cạnh bờ sông, không khí lân phong cảnh cũng rất được chăm chút, dọc hai bên trồng từng hàng cây xanh um tươi tốt. Người ở được nơi này không giàu cũng quý.

Căn biệt thự nào đó đập vào mắt, Lý Lan Hoa cất nửa non ổ bánh mỳ cản dở vào túi ny lông, cột chặt “Bác tài xế, bác dừng trước cổng là được rồi ạ”

Từ cổng vào bên trong biệt thự, nếu lái xe vào cũng mất khoảng năm phút Thế như nhà họ Hứa sẽ không tùy tiện để xe taxi lái vào khu nhà mình.

Nhận lại tiền thối, cô ấy bước xuống xe.

Lý Lan Hoa giơ tay lên che lấy trán mình, men theo ven đường mà đi về phía biệt thự ấy.

Nhà họ Hứa ở Sài Gòn này chính là một gia tộc lớn cực kỳ hiển hách, gần như không ai không hay biết đến.

Suy nghĩ của Lý Lan Hoa dần trôi xa.

Có thể ban đầu cô ấy không biết đến nhà họ Hứa, nhưng khi cô ấy được sinh ra, tên vốn ban đầu được đặt là Hứa Lan Hoa.

Bị mẹ mình đồn ép nên mặc dù không biết bố mình là ai thì cô vẫn được cho phép mang họ Hứa. Vào một ngày nào đó năm cô lên sáu vừa vào tiểu học, rốt cuộc cô ấy cũng gặp được người bố chưa bao giờ xuất hiện trong đời mình trước đó.

Người bố dịu hiền bế bổng cô ngang qua đỉnh đầu, khi ấy rốt cuộc lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được tình thương của bố.

Bố còn bảo muốn dẫn mẹ con cô ấy về Sài Gòn, nơi ấy mới là nhà của họ.

Chẳng qua hạnh phúc ngắn chẳng bằng một gang tay, hệt như kịch bản của những bộ phim chiếu trên tivi vậy, cùng ngày hôm ấy trên đường xảy ra một vụ tai nạn giao thông vô cùng khủng khiếp. Thời điểm xe cứu thương lân xe cảnh sát đến nơi, hai người lớn trên xe tử vong tại chỗ, chỉ có bé gái là mạng lớn, còn sống sót. Cô bé ấy chính là cô.

Cùng ngày hôm ấy, cô bé gặp được ông nội mình.