Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1899



“Đúng vậy đó, cô ta còn không biết cách ăn mặc, cũng không có khiếu thẩm mỹ thì làmsao có thể so sánh với Ngữ Lam, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là đồ cặn bã quê mùa!”

Kỷ Ngữ Lam cảm thấy thư thái một chút khi nghe thấy ba chữ “đồ cặn bã”.

Căn nhẹ môi, cô ta nói đơn thuần và khiêm tốn: “Các cậu đừng có nói quá, tớ nàocó tốt đẹp như vậy!”

Chu Kỳ Kỳ lập tức phản bác lại: “Cậu hoàn toàn xứng đáng! Cậu xem cậu hômnay mới trở lại lớp chỉ một buổi sáng, mọi người dường như đều thảo luận về cậu khitan học. Nhìn tất cả nữ sinh ở trường này đi, chắc chản có thể thấy được Ngữ Lam của chúng ta là quyến rũnhất!”

Những lời nịnh hót như vậy rất hữu dụng, Kỷ Ngữ Lam cảm thấy tâm tình tốt hơnrất nhiều.

Chu Kỳ Kỳ nhìn thấy gì đó, lập tức báo cá LýLan Hoa”

Ngữ Lam, người đang vào kia là Lý Lan Hoa buổi sáng không ăn trứng, cái bụng cô đói lép kẹp, không nhớ nổi côngthức hóa học của giáo viên dạy hóa ở tiết học vừa rồi, cô chỉ muốn chạy đến căn tinđể lấp đầy dạ dày của mình.

Bên trong chật kín người, các cô cũng đang tìm kiếm một chỗ trống.

Một nam sinh cấp ba đứng lên: “Chị Lan Hoa, các chị ngồi ở đây đi!”

Lý Lan Hoa xua ta) chờbàn trống là được y thì ngại quá, em ăn tiếp đi, tụi chị lấy cơm xong “Không sao đâu, chị còn đi chung với các bạn học khác!”

“Cảm ơn em!”

Sau khi ngồi xuống, Lâm Vũ nháy mắt nói: “Cậu xem kìa, tớ đã nói, sức quyến rũcủa Lan Hoa đúng là không thể lường được!”

Lý Lan Hoa lắc đầu không nói gì, thúc giục: “Mau lấy cơm đi, tớ sắp chết đói rồi đây này!”

Một người ở lại để giữ chỗ, ba người còn lại đi lấy cơm.

Giữa bữa ăn, Tạ Á Nam đang ngồi bên cạnh đột nhiên tiến lại gần hỏi: “Lan Hoatrưa thứ bảy này chiều tan học cậu có bận việc gì không?”

“Chắc là không bận việc gì đâu, sao vậy?” Lý Lan Hoa suy nghĩ một chút lắc đầu.

Cô ấy mới đến Sài Gòn được một tháng và không có bạn bè, về cơ bản ngay cả những ngày nghỉ côấy cũng chỉ ở trong ký túc xá hoặc thư viện trường học. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Cậu có thể cùng tớ đến một nơi được không?” Tạ Á Nam nói tiếp: “Giữa thángnày không phải cần trả tiền tài liệu sao? Tớ tìm được một công việc bán thời gian là chụp hình quần áo, tớ không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, thực sự hơi loläng, vì thế nên muốn tìm một người đi cùng, bọn họ bên kia thiếu u người mẫu lắm!”

Khác với những học sinh có điều kiện gia đình tương đối thuận lợi để vào được trường học này, Tạ Á Nam hoàntoàn phụ thuộc vào thành tích, từ khi bắt đầu học cấp ba thường đi làm thêm bênngoài, đến năm thứ ba thì bận rộn với việc học, nên mới giảm bớt lại.

“Chụp ảnh trang phục sao?” Lý Lan Hoa kinh ngạc.

“Đúng vậy, tớ không hỏi cụ thể. Chắc là của trang thương mại điện tử. Tiền lươngsẽ được trả ngay tại chỗ!” Tạ Á Nam gật đầu, tỏ ra có chút không tin tưởng.

“LâmVũ và Ngô Tĩnh đều bận rồi, Lan Hoa, cậu có thể đi cùng tớ không?”

Khuỷu tay đặt lên thành bàn đột ngột bị người khác huých vào.

Lý Lan Hoa không khỏi nhíu mày, nhìn thấy có mấy nữ sinh trong lớp đang đi ngang qua, ở giữa có người được phong là nữ thần Kỷ Ngữ Lam, có vẻ là bất cẩn đụng phải, thậm chí còn không thèm xin lỗi đã trực tiếp chậm rãi rời đi Cô ấy cũng không so đo, quay đầu về phía Tạ Á Nam nói: “Được, tớ cùng đi với cậu!”

Thứ bảy tiết tự học không bị muộn nên tan học tương đối sớm.

Tập sách giao cho hai người bạn cùng phòng khác mang về giúp, Lý Lan Hoa và Tạ Á Nam trực tiếp ra khỏi khuôn viên trường, bắt phương tiện công cộng đi làm thêm.

Ngồi đến trạm cuối cùng, gần như sắp ra khỏi thành phố, xuống xe đi bộ hơn hai mươi phút thì trời đã xế chiều, các cô bước vào một con hẻm nhỏ, bên trong đều là những căn nhà hai ba tầng nhà và nhà mái bảng đang bị phá dỡ và đời đi, người thì thưa thớt, cuối cùng con hẻm là một nhà xưởng giống như một nhà kho.