Mỗi lần con trai cả từ trong quân đội trở về, ông nhất định sẽ tìm anh để nói chuyện, Diêu Uyển Quân không nói nhiều mà giục con trai cả lên lầu ngay, sau đó bà tự mình đi làm bếp dặn làm vài món mà con trai cả thích.
“Ngồi xuống đi!” Trần Phong Kiên vung tay lên.
Trần Văn Sáng đang đứng thẳng tắp trước bàn làm việc, xoay người đi về phía một chiếc ghế gỗ rắn chắc.
Ngoại trừ sự chuyên quyền độc đoán của người con trai nhỏ, hai người con trai còn lại đều khiến ông rất hài lòng, hai người họ đã đi theo quy định của ông, gia nhập vào quân đội và chính trị, đến bây giờ họ đều là những người có tâm ảnh hưởng ở thành phố Sài Gòn, tiếp tục làm thịnh vượng hai ngành nghề của gia tộc họ Trần.
Tuy nhiên, không phải là một tổng giám đốc giống như con trai thứ hai là Trần Hoài Nam, con trai cả có tính trầm mặc và kiệm lời hơn.
Cũng giống như lúc này, anh khoanh chân lại ngồi đó, nhưng nét mặt vẫn bình thản như những lúc ở trong quân đội.
Trần Phong Kiên đối xử với con trai cả của mình thì có phần ít nghiêm khắc hơn: “Lần này con có thể ở nhà được bao nhiêu ngày?”
“Bây giờ văn chưa chắc chắn” Trần Văn Sáng trả lời: “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ trở về quân đội”
Trần Phong Kiên gật đầu mỉm cười rồi tiếp tục nói: “Vài ngày trước bố đã gặp thủ trưởng của con, ông ấy vô cùng hài lòng về con, hơn nữa còn rất xem trọng con, bảo con hãy biểu hiện cho thật tốt, thanh thủ phấn đấu để năm sau có thể thăng tiến hơn nữa! Bố vẫn nói câu đó, làm việc gì cùng phải từ từ, không nên chỉ vì cái trước mắt! “
“Con biết rồi” Trần Văn Sáng gật đầu.
‘Sau khi nói xong chuyện trong quân đội xong, Trần Phong Kiên liền chuyển sang đề tài sinh hoạt: “Tuần trước ngày đám giỗ của Anh Nguyệt, con đã đến quét dọn mộ chưa?”
“Rồi ạ” Trần Văn Sáng nói khẽ.
Nói đến việc quét dọn mộ, không hiểu sao hình ảnh một cô gái có đôi mắt xinh đẹp lại xuất hiện trước mặt anh.
Cô lo sợ bất an đứng trước mặt anh, ánh mắt lấp lánh, lần đầu tỉ úng gọi anh là chú nhỏ.
“Ừ, thân phận của con thì nhất định phải đến đó!” Trần Phong Kiên hài lòng gật đầu, giọng nói đọng lại: “Lúc ở Sài gòn, nếu không có việc gì thì đến nhà họ Hứa xem thử đi! Tuy răng Anh Nguyệt đã ra đi được hai năm rồi, con cũng không làm việc gì có lỗi với nhà họ Hứa cả, nhưng bỏ qua không nói đến sự liên quan mật thiết về lợi ích của hai gia đình chúng ta, vụ tai nạn máy bay ngoài ý muốn của Anh Nguyệt năm đó, nói cho cùng, dù sao cũng là đến nước Mỹ để thăm con. Dù sao thì cũng có nguyên nhân gián tiếp ở trong đó, đừng để nhà người ta tìm ra lỗi!* Trần Văn Sáng trầm giọng nói: “Nếu có thời gian thì con sẽ sang đó xem thử?
Khi anh kết hôn hai năm trước, anh đã được đặc chủng quân của nước Mỹ mời để tham gia huấn luyện, không giống như những căn cứ huấn luyện thông thường ở trong nước, đây là trại huấn luyện tác chiến kết hợp chung dành cho các đặc chủng quốc tế, rất nhiều quân tinh nhuệ của nhiều quốc gia đều tập hợp lại với nhau, trong khoảng thời gian một năm không được quay về.
Đối với một người lính mà nói thì đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời Trần Văn Sáng không thể nào từ chối được, còn nhà họ Hứa lúc đó cũng tỏ ra thấu hiểu, trong khoảng thời gian 3 tháng tân hôn, Hứa Anh Nguyệt đã một mình bay đến nước Mỹ để thăm anh bất chấp sự phản đối của mọi người. Ai biết được giữa đường máy bay lại xảy ra tai nạn, hai người họ thậm chí còn không được gặp mặt nhau.
Trần Phong Kiên cầm tách trà lên, nói tiếp: “Ngày mốt là ngày đại thọ của ông cụ Hứa. Tối nay bố phải đi Hà Nội, không có cách nào có thể đến đó được, con giúp bố đưa quà đến đó!”
“Con biết rồi, thưa bố” Trần Văn Sáng gật đầu.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, trong khu ký túc xá nữ của trường THPT Thanh Diệp, Cửa sổ mở hé ra, gió thổi vào, áo khoác nam treo trên tường nhẹ nhàng bay lên, Lý Lan Hoa đưa tay sờ sờ, dường như có thể cảm giác được hơi thở nồng đậm của người đàn ông ấy.