Ánh sáng bên trong có chút không rõ ràng, chạy một hồi lâu cô ấy liền ‘thở hổn hển, rốt cục lân theo thanh âm cũng tìm được hai người đang đánh nhau.
Từ xa, còn vang lên những tiếng la hét.
Lý Lan Hoa không có thời gian để nghĩ xem đó là giọng của ai, dùng sức ôm chặt cọc gỗ.
Bà cô này liều mình với anh!
Vẻ mặt cô ấy vô cùng đắc ý, lao tới gầm lên: “Chú nhỏ, cháu giúp chú!”
Nâng chiếc cọc gỗ trên tay lên cao, giáng nó xuống người đàn ông kia.
Trần Văn Sáng quay lưng về phía cô, từ bên cạnh áp chế người đàn ông kia trên mặt đất, mắt vừa nhìn liền muốn hạ gục đối phương. Nhưng ai biết được cô đột nhiên xông lên, gây gỗ vừa hay đập trúng hai người bọn họ, anh chỉ có thể xoay đầu để tránh nó.
Người đàn ông kia bị đập vào cánh tay, có tiếng gãy xương, nhưng cũng lăn qua một bên hai vòng, một lân nữa chớp lấy thời cơ bỏ chạy.
Đã là sâu trong rừng cây, ngăn cách bởi một bức tường thấp cao nửa mét, bên ngoài là một con phố sầm uất.
Trần Văn Sáng hai tay chống đất nhảy dựng lên, trong tăm mắt, hiện ra bóng dáng người đàn ông đã trèo qua bức tường thấp. Lần này hắn đã hoàn toàn bỏ chạy!
Hỏng bét.
Lý Lan Hoa nhìn thấy cũng sửng sốt, nhận ra mình không giúp được gì ngược lại còn làm đối tượng chạy thoát. Cô nuốt nuốt nước miếng, ngượng ngùng hỏi: “Chú nhỏ, cháu có bị coi là phá hoại công vụ không?”
Lý Lan Hoa cũng ý thức được vấn đề này, trên mặt đột nhiên rơi lệ, sợ hãi: “Hu hu hu, vậy cháu có bị bắt và bị kết tội không… Cháu không muốn thế đâu!”
“Sẽ không” Trần Văn Sáng nheo nheo lông mày, dường như có chút bất lực.
Anh nhìn sắc mặt của người trước mặt mà nhíu mày, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến cô gái xinh đẹp này, anh ta liền trầm giọng nói: “Không phải nói cháu đợi trong xe sao? Sao không ngoan ngoãn mà lại chạy ra ngoài!”
Ngoài chuyện xấu của cô, quan trọng hơn là tình huống vừa rồi quá nguy hiểm, có thế dễ dàng bị thương do sơ suất.
Trần Văn Sáng dù khuôn mặt tuấn tú, nhưng luôn luôn không có biểu cảm gì. Ánh mắt sắc bén như vậy bản qua, thật khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi từ tâm hồn đến trái tim, thậm chí là cả thể xác.
Lý Lan Hoa rụt rè co vai lại, bĩu môi đầy vẻ tủi thân, nhỏ tiếng nói: “Người ta chỉ là lo lắng cho chú mà thôi…
Chỉ là lo cho chú mà thôi.
Bảy chữ vô cùng đơn giản nhưng lại trực tiếp chạm vào nội tâm của Trần Văn Sáng.
Nếu không phải vì hoàn cảnh đặc biệt phải kiêng dè thì một nhân vật nhỏ nhoi như vậy, anh ta căn bản không để mắt đến!
Chưa kể đến năm đó anh ta thi vào trường quân sự, sau khi tốt nghiệp thì vào thẳng quân đội. Những năm tháng tham gia vào quân đội, ở đại đội đặc công tại khu thực địa nơi dao thật súng thật, anh ta không biết đã diễn tập qua bao nhiêu lần, cũng đã từng ở quân doanh huấn luyện chung của nước Mỹ, ngay cả lửa đạn cũng từng lao qua.
Nhưng chưa từng có ai nói với anh ta như vậy.
Cho dù là thủ trưởng trong bộ đội, có nhiều binh lính trong tay, hay là ba mẹ thì từ trước đến nay đều luôn luôn tự hào vì anh ta, hầu như không có việc gì mà anh ta không thể hoàn thành, nhưng cũng chưa từng có ai nói với anh ta như vậy.
Đặc biệt là đôi mắt đen trắng đó rất rõ ràng như thể biết nói vậy, dường như được nhuộm bởi một lớp sương mỏng, sự lo lắng thực sự được phản chiếu ra.