Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1936



Suốt dọc đường đi cả hai im lặng không nói lời nào, cho đến khi xe Jeep lái đến trường Trung học Thánh Diệp, cô mới phản ứng lại, sau đó thốt lên một tiếng: ‘Á, chết rồi!”

Lý Lan Hoa vội vàng hỏi anh ta: “Chú nhỏ, bây giờ là mấy giờ rồi?”

Trần Văn Sáng nhìn lướt qua bảng điều khiển: “Mười giờ hai mươi lăm phút”

Lý Lan Hoa lập tức ngồi phịch xuống xe, mặt mày chán chường: “Thế là xong rồi, chắc chẩn bây giờ ký túc xá đã đóng cửa, chắc chản không về kịp nữa rồi!”

Lúc bọn họ ăn xong thì trời đã tối, sau đó lại còn đến công viên bắt đám đào ngũ, rồi lại bị thương phải đến bệnh viện. Quay đi quay lại đã muộn như thế này rồi.

“Xin phép quản lý kí túc thì sao?” Trần Văn Sáng nhíu mày.

“Cũng không được!” Lý Lan Hoa lắc đầu, bĩu môi: “Cô quản lý kí túc dạo này khó tính, oán trời oán đất oán cá không khí, xin cô ấy giúp cò khó hơn bắc thang lên trời nhờ vả. Cháu đảm bảo là hai ngày sau c‹ báo với giáo viên, thế còn phiền phức hơn!”

“Cháu đưa cháu về nhà họ Hứa” Trần Văn Sáng thấp giọng, “Càng không được!” Lý Lan Hoa không cần nghĩ nhiều liền từ chối, cản môi nói: “Cháu không muốn về đó, hơn nữa muộn thế này rồi còn về đó, ông nội cũng có tuổi rồi, cháu không muốn làm phiền ông nghỉ ngơi Nếu không phải là bất đắc dĩ, cô cũng sẽ không chạy về nhà họ Hứa, hơn nữa, nếu không về kí túc mà để cậu nhỏ Hứa Anh Luân nhìn thấy nhất định sẽ chán ghét mà không thèm đếm xỉa tới!

Trần Văn Sáng nhíu mày: “Gần đây có khách sạn nào không?”

“Cháu không mang chứng minh thư.” Lý Lan Hoa nhún nhún vai, bất lực.

Cô đi vào trong nhìn quanh rất nhanh liền tặc lưỡi nói: “Nếu không thì cháu ở lại ký túc xá nam cũng được, quản lý ký túc nam rất dễ tính, cháu chỉ cần nhờ một bạn là có thể có chỗ ở tối nay r Quy định ở ký túc nam nữ như này, bên nữ thì quản nghiêm, đến một con rưồi muốn bay vào cũng phải báo danh mới được. Ngược lại bên nam muốn ra vào như nào cũng được, cô còn có thế tìm Thẩm Quân Sơn nghĩ cách!

Cô chưa kịp nói xong, Trần Văn Sáng đã ngất lời: “Không được!”

Lý Lan Hoa nghiêng đầu nhìn anh ta, hai tay dang ra, coi như là đang nghe lời Trần Văn Sáng chỉ nhíu mày liếc nhìn cô một cái liền khởi động xe.

Nhìn thấy chiếc xe Jeep phóng đi khỏi cổng trường, Lý Lan Hoa chớp chớp mắt hỏi: “Chú nhỏ, chú đưa cháu đi đâu vậy?”

“Nhà của chú.” Trần Văn Sáng nhẹ nhàng nói.

Cái gì?

Nghe được hai từ này, Lý Lan Hoa lập tức ngây người, dáng ngồi cũng trở nên cứng ngắc.

Thấy sự bất an kính động trên mặt cô ấy, hai tay lại xoa loạn như đứa trẻ làm sai chuyện, Trần Văn Sáng biết cô ấy đang lo lẳng cái gì, hiếm khi kiên nhẫn giải thích một lần: ‘Yên tâm, là phòng ở của chú, dãy nhà của quân khu, người nhà của chú không ở đó.

Bình thường sau khi trở về vì chuyện của đơn vị, anh ta thường quay về nhà họ Trần, ngoài ra còn thường xuyên quay về khu nhà trọ của bộ đội Lý Lan Hoa nghe vậy, thần kinh thả lỏng không ít: TÀ à!”

Dù sao giữa đêm khuya, nếu thật sự phải đến quấy rầy nhà Trần Văn Sáng, vậy còn không bằng cô ấy đi ngủ ở đầu đường!

Tuy nhiên nghĩ đến chuyện phải đến nhà trọ của anh ta, thần kinh vừa được thả lỏng lại căng chặt hơi, cô ấy quay mặt đi, dường như lỗ tai còn đang dần nóng lên.

Không ngờ nhà trọ lại cách trường cô ấy không xa, đi xe không đến hai mươi phút là đã đến nơi rồi.

Đập vào mắt là khu nhà cao tầng màu trắng, không giống với những khu trọ khác, ngoài cửa có cảnh vệ đứng cánh, khi quẹt thẻ đi vào, cảnh vệ còn nâng tay chào hỏi bọn họ.

Xe Jeep đậu ở hầm để xe, đi thang máy lên tầng 17. Hai dãy nhà một thang máy, sau khi Trần Văn Sáng nhập mật mã, cửa phòng vừa mở ra, anh ta nghiêng người để cô ấy đi vào.

Lý Lan Hoa nhấc chân bước vào, đứng trên tấm thảm lau chân màu xám.

Cô ấy đứng đó, do dự hỏi một câu: “Chú nhỏ, đây là phòng kết hôn của chú ạ?”

Dường như Trần Văn Sáng hơi ngẩn ra, lắc đầu trả lời: ‘Không phải”