Lần này, nhiệm vụ bắt giữ những những kẻ đào ngũ cũng không nặng nề lầm, những ngày ở Sài Gòn tương đối nhàn hạ.
Trần Văn Sáng về nhà họ Trần trước để ăn trưa cùng mẹ là Diêu Uyển Quân, sau đó quay lại nhà ở quân khu.
Sáng ngày hôm sau, anh ta mới đi ra sân bay. Bây giờ là hơn hai giờ chiều, cô ấy hẳn là đã rời đi Sau khi nhập mật khẩu, mở cửa chống trộm, Trần Văn Sáng nhìn thấy đôi giày thế thao của phụ nữ trên kệ, anh ta ngấn người ra.
Cô ấy còn chưa đi sao?
Mặc dù hôm nạy là chủ nhật, nhưng chuyện bài vở cũng quan trọng, hẳn là sẽ có một buổi tự học vào buổi sáng. Trần Văn Sáng nhíu mày đi vào, nhìn thấy cánh cửa của phòng khách mở ra, không có ai bên trong, từ trong toilet có tiếng động truyền ra bên ngoài.
Anh ta giơ tay gõ cửa kính, sau đó cửa được mở ra.
Lý Lan Hoa đang đứng gập người ở bên trong, tóc tai bù xù, khuôn mặt trắng bệch bất thường, trán lấm tấm những giọt mồ hôi chảy xuống, đôi môi nhợt nhạt run rẩy.
“Chú nhỏ…”
Cô ấy mất hơn nửa ngày mới bật ra tiếng gọi.
Sáng nay dạ dày cô ấy không thoải mái, bị đau bụng, nhưng mà ngồi trên bồn cầu cả buổi mà vẫn không bớt đau, khi muốn đứng thì cả người lại nhũn ra gập lại, cũng không biết đã kéo dài bao lâu, đến khi vừa rồi mới nghe được những bước chân, cô ấy gần như đã hết sức lực.
Trần Văn Sáng vội vàng đỡ lấy cô ấy: “Cháu bị sao vậy?”
Lý Lan Hoa ôm lấy bụng dưới bên phải, âm thanh đang run rấy: “Cháu đau bụng quá..”
Cô cũng muốn trả lời nhiều hơn, nhưng đột nhiên trước mắt tối sâm lại, sau đó mềm mại ngã vào một vòng tay mạnh mẽ và ấm áp, Trần Văn Sáng ôm lấy cô ấy, lái xe trực tiếp chạy đến bệnh viện cấp cứu ‘Sau khi bác sĩ kiếm tra nhanh chóng, liền cầm bệnh án đi ra hô to: “Người nhà bệnh nhân đâu?”
“Tôi đây” Trần Văn Sáng trong hành lang bước đến.
Bác sĩ nhìn thấy trang phục quân nhân của anh ta dường như hơi run lên, đặc biệt là cảm thấy khí thế toát ra từ trên người đàn ông đối diện, quay mắt nhìn lại phòng cấp cứu, hỏi anh ta: “Bệnh nhân là bạn gái của anh à?”
Trần Văn Sáng sững sốt. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã bị nhầm lẫn đến tận hai lần.
Con ngươi đen nhìn về phía cô gái nhỏ bé đang đau đến toát mồ hôi lạnh, hầu kết của anh ta cũng giật giật.
“Viêm ruột thừa cấp tính, cần phẫu thuật ngay lập tức!” Bác sĩ không đợi anh ta trả lời, đã nhanh chóng nói: “Bây giờ anh ký vào đơn đồng ý phâu thuật, sau đó căm phiếu khám bệnh đến phòng hành chính đóng viện phí, bệnh nhân sẽ được tiến hành mổ ngay lập tức!”
Trần Văn Sáng biết tình hình rất khẩn cấp, cầm lấy cây bút ký tên lên tờ đơn.
Sau khi đóng tiền viện phí xong và trở về, Lý Lan Hoa năm trên giường đã được thay bộ đồ phẫu thuật, mu bàn tay đã được truyền dịch, y tá đang chuẩn bị vào phòng mổ.
Sau khi nhìn thấy anh ta, cảm xúc của cô ấy nhất thời bị suy sụp : “Chú nhỏ, hu hu, cháu sợ quá! Có khi nào cháu sẽ chết trên bàn mổ không?”
“Sẽ không đâu, chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ” Trân Văn Sáng mỉm cười trả lời “Thật vậy sao?” Lý Lan Hoa rơi nước mắt nhìn anh ta.
“Ừm” Trần Văn Sáng gật đầu, nhìn thấy lông mi của cô ấy khế chớp.
như thế tin vào lời nói của chính mình, rồi lại thực sự không yên lòng, âm thanh ấm áp hiếm hoi của anh ta trấn an: “Đừng sợ, không có sao đâu”