Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1975



Quan trọng nhất là, ông cụ Hứa thật lòng thích con người Trần Văn Sáng này.

Dường như vừa nhớ đến điều gì đó, liền quay đầu hướng về phía cháu gái: “Lan Hoa, sao cháu lại không chào Văn Sáng thế?”

Nhìn thấy đôi mắt đen nhánh ấy cuối cùng lại chuyển hướng nhìn sang người mình, Lý Lan Hoa mới nhỏ giọng nói: “Chú nhỏ…”

“Ừm” Trần Văn Sáng điềm tĩnh đáp.

Ông cụ Hứa đã quen với sự trầm mặc kiệm lời của đứa con rể này rồi, nên lại chủ động hỏi thăm: “Văn Sáng, ông nghe nói lân này con trở về trong kỳ nghỉ nhỉ, vậy có phải là có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn không?”

“Dạ” Trần Văn Sáng gật đầu.

“Chuyện công việc đừng có liều mạng quá, mặc dù con còn trẻ tuổi nhưng cũng phải chú ý an toàn!” Ông cụ Hứa quan tâm nói: “Ông nhìn con không chỉ thêm rám nảng, hình như còn gầy đi không ít đấy!”

Trần Văn Sáng giãn đôi môi: “Vẫn ốn ạ”

Nghe thấy vậy, Lý Lan Hoa không khỏi ngẩng đầu nhìn anh ta.

Trên mặt vẫn bộ dạng cũ không có thêm chút biểu hiện gì, nét mặt nghiêm nghị, khuôn mặt không một gợn sương nhìn không ra hỷ nộ ái ố.

Nhưng đường nét ngũ quan dường như so với trước đây càng gia tăng hơn một chút góc cạnh, hốc mắt cũng sâu hơn chút, chỗ bên phải phần cổ,hình như bị trầy xước một ít, có một cái băng cá nhân có thể nhìn thấy tất tõ ràng, Mà những bài huấn luyện cùng thực chiến trong quân đội, chắc là đều rất vất vả và khó khăn nhỉ?

Trần Văn Sáng không nói nhiều, phần lớn đều là ông cụ Hứa hỏi hai câu thì anh ta trả lời một câu, nhưng không khí lại rất hài hòa chứ không hề ngượng ngùng cứng nhắc.

Trời đã dần tối, những người giúp việc cũng đã bật đèn bên ngoài lên Ngồi được khoảng nửa tiếng, Trần Văn Sáng nói tạm biệt, giờ phải trở về rồi. Ông cụ Hứa cười gật đầu, ánh mắt nhìn qua, nhớ đến còn có đứa cháu gái ở đây, nên cũng nhân tiện nói: “Văn Sáng, vậy làm phiền con, tiện đường giúp ông đưa Lan Hoa về trường nhé!”

Chiếc xe Jeep quân đội màu xanh đậu ngay trong sân vườn.

Những người giúp việc tiễn họ ra ngoài đại sảnh, sau đó cung kính cúi chào tạm biệt.

Trần Văn Sáng mang đôi giày boots quân đội, cầm chìa khóa trong tay rồi đi đến phía trước, tiếng mở xe vang lên trong đêm tối.

Khi anh đi vòng qua đầu xe, mở cánh cửa bên cạnh ghế lái, nhìn qua phía sau cô gái trẻ đã luôn đi theo mình. Lúc đó cô dừng lại đứng trước cách xe Jeep hai bước, hai tay đặt ở đăng sau hai má phồng lên, nhìn anh.

Trần Văn Sáng khó hiểu: “Sao lại không lên xe?”

Lý Lan Hoa đứng yên không động, giữ nguyên tư thế, không phát ra tiếng cũng không trả lời.

“Không muốn chú đưa về?“ Trần Văn Sáng nhìn thấy như thế, nhíu nhẹ lông mày.

Nhìn cô vẫn im lặng như vậy, anh trầm giọng nói: “Nếu như cháu không thích thì, chú có thể.”

Lý Lan Hoa vặn vẹo hai tay sau lưng, đi đến trước hai bước, giọng nói có chứt khiếu nại cắt ngang lời anh: “Chú nhỏ, sao mà chú về cũng không nói với cháu một tiếng nào vậy?

Trần Văn Sáng trầm mặc không nói Lý Lan Hoa cẩn cản môi, dưới chân đá mấy viên đá cuội trong bãi cỏ, ngữ khí đầy vẻ oán trách lại có chút ủy khuất: “Chú có biết không vậy, sau khi chú về quân đội, cháu đã điện cho chú rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng mà cứ tắt máy, tắt máy rồi lại tắt máy! Gửi tin nhắn cho chú nhưng chú cũng không trả lời dù là một tin nữa!”

Đôi mắt lấp lánh châm chậm lướt qua, dường như được bao phủ bởi một lớp sương.

Trần Văn Sáng nhíu mày, trầm giọng nói: “Diễn tập thực chiến diễn ra ở trong rừng, không có tín hiệu”