Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1992



Trần Văn Sáng nghiêm túc suy nghĩ, trăm giọng trả lời: “Phần lớn thời gian chú thường dùng để làm bài tập về nhà, rảnh rỗi thì học một số lớp học bản súng và chiến đấu”

Ông bố Trần Phong Kiên có phương pháp giáo dục con cái từ nhỏ thật sự rất nghiêm khắc, ngoại trừ em út, anh ta và em trai kế vẫn luôn nghe theo sự sắp đặt của ông, đối với họ, tuổi thơ phần lớn là bưồn chán vô vị, cũng không có cảm giác gì nhiều vì đã quen rồi Lý Lan Hoa nghe xong, chậc lưỡi nói: “Chú cũng quá thê thám rồi!”

Trần Văn Sáng: ”..”

Khách vòng trước đã chơi xong, Lý Lan Hoa kéo anh ta về phía cửa ra vào, sau khi xếp hàng trật tự, hai người lên tàu hải tặc, ngồi ở hàng cuối cùng, cũng là vị trí kích thích nhất.

Cùng với âm thanh của nhịp trống, con tàu hải tặc đu đưa qua lại, biên độ ngày càng cao.

Ý định ban đầu của Trần Văn Sáng là đưa cô ấy đến đây như một phần thưởng cho việc nghiêm túc hoàn thành buổi học phụ đạo, giống như là phụ huynh đứng ngoài nhìn con em mình chơi trò chơi, nhưng không ngờ đã bị cô ấy lôi vào chơi cho bằng được mới thôi So với tiếng la hét của những người khác, vẻ mặt của Trần Văn Sáng vẫn luôn bình tĩnh.

Đối với anh ta mà nói, chiều cao này có thể coi là của con nít, sợ rằng dù là đi tàu lượn siêu tốc thì chân mày của anh ta cũng không lề nhãn lại, dù sao thì rất nhiều nhiệm vụ huấn luyện của họ đều là ở trên không, bọn họ khi đó thường trang bị ba lô hành quân hạng nặng làm nhiệm vụ, chỉ dựa vào hai tay đế bám lấy dây thừng từ trực thăng.

Nhưng mà mái tóc xõa của cô gái bên cạnh anh ta đã rối tung ở hai bên má, còn có mấy sợi lất phất bay trước mặt anh ta nữa.

Hơi ngưa ngứa, nhưng mà anh ta không đưa tay ra để gạt đi Nhìn thấy cô ấy đang giơ hai tay lên hoan hô đây phấn khích, đôi mắt như chứa đầy vẻ mỹ lệ của hoàng hôn, môi của Trần Văn Sáng cong lên một đường nhạt mà anh ta không hề nhận ra Màn đêm đần buông xuống, Lý Lan Hoa gần như phát điên, chơi hết tất cả các trò chơi.

Trần Văn Sáng đút hai tay vào túi, lặng lẽ đi theo cô ấy.

Trước mặt có một đứa trẻ đang nhảy lên đòi bố uống nước, đi trước hai bước có một cặp đôi, bạn trai đang đưa đồ uống đã mua cho bạn gái, cô gái vừa chơi xong, khuôn mặt nhỏ nhản đỏ bừng lên.

Trần Văn Sáng nhìn lướt qua quây nước cách đó không xa, cong môi hỏi: “Lan Hoa, cháu có muốn uống nước không?”

Lý Lan Hoa đang ra múa tay nghiên cứu bản đồ phía trước nghe thấy thanh âm, đột nhiên dừng lại: “Chú nói cái gì?”

“Chú hỏi cháu có muốn uống nước không?“ Trần Văn Sáng nhấc lại Lý Lan Hoa hai mắt to như chuông đồng, nhất thời nhìn chằm chằm anh ta: “Ý của cháu là, vừa rồi chú gọi cháu là gï?”

Trần Văn Sáng giữa hai hàng lông mày hơi nhíu lại có chút bối rối “Cháu tên là Lan Hoa, chẳng lẽ cháu còn có tên khác sao?”

Hô hấp chợt nghẹn lại.

Vừa rồi Lý Lan Hoa còn tưởng rằng mình nghe lâm, đây là lần đầu tiên anh ta gọi tên cô.

Dù được bất cứ ai thân thiết đều gọi cô ấy là Lan Hoa, dù là người nhà, bạn bè thân thiết hay bạn học, nhưng không ai gọi cô ấy bằng một giọng trầm có thể khiến tim cô ấy đập loạn nhịp.

Hai chữ kia phát ra từ môi và răng của anh ta, như thế có một sức mạnh mê hoặc lòng người.

“Không có không có, cháu chỉ có một cái tên này!” Lý Lan Hoa khẽ đưa một ngón tay lên: “Chú.. gọi lại một lần nữa đi”!

“Lan Hoa” Trần Văn Sáng trầm giọng nói “Gọi lại một lần nữa đi!” Lý Lan Hoa hai mắt sáng lấp lánh.

“Lan Hoa” Trần Văn Sáng cau mày, nhưng vẫn lặp lại lần nữa.

Lý Lan Hoa khế mím khóe miệng như trẻ con, nhìn thẳng vào mắt anh ta, được voi đòi tiên lại yêu cầu: “Chú nhỏ, chú có thể gọi lại một lân nữa được không ạ?”

Trần Văn Sáng: ”…”

Trên băng ghế dưới ánh đèn đường, Lý Lan Hoa ngoan ngoãn ngồi đó, hai đầu gối khép chặt vào nhau, ánh mắt háo hức nhìn quầy nước cách đó không xa, Trần Văn Sáng đang chọn đồ uống trong tủ lạnh quay lưng lại với cô ấy Nhìn tấm lưng rộng của anh, cô không muốn rời mắt.

Trần Văn Sáng cất lại tiền lẻ vào túi quần, quay người đi về với hai chai nước trái cây, trong đó, một chai ở nhiệt độ bình thường đưa cho cô, chai còn lại đông đá cho mình.