Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1995



Lần đầu tiên, cô mạnh dạn nhìn kỹ từng đường nét trên gương mặt anh, có thể nói là thoải mái nhìn mà không rụt rè né tránh.

Lông mày rậm, hốc mắt sâu, sống mũi cao, căm nhọn và cả đôi môi mỏng…

Ánh mắt của Lý Lan Hoa dừng lại trên đôi môi mỏng trong chốc lát.

Không hiểu sao, một nụ hôn bất ngờ lại xuất hiện trong tâm trí cô.

Có một điều gì đó đang thúc đấy cô ấi Ma xui quỷ khiến thế nào, Lý Lan Hoa xích đến gần anh ta từng chút từng chút một.

Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc thu hẹp lại, gần đến mức cô thậm chí có thế cảm nhận được tiếng hít thở đều đều của anh, nó phẳng phất trên mặt cô, hơi nóng bắt đầu bốc lên trên mặt cô, có chút lưu luyến, khiến cho tim đập nhanh hơn một chút.

Chỉ cần cô hơi cúi đầu xuống là có thể chạm vào đôi môi mỏng của anh.

Nhịp tim đập mạnh thình thịch, trong khi Lý Lan Hoa Nhi đang khẩn trương siết chặt ngón tay thì Trần Văn Sáng đang nhảm mắt đột nhiên mở ra, đôi mắt sâu thảm nhìn thẳng vào mặt cô.

“Cháu đang làm gì vậy?” Giọng nói thật thà của Trân Văn Sáng pha chút nghiêm túc Lý Lan Hoa sửng sốt, ngay lập tức cô hóa đá tại chỗ.

Cô co rụt người lại, không biết nên giải thích thế nào về hành vi của mình, lông mi run rấy, giọng nói nhỏ lại: “Cháu, cháu không làm gì cả…”

Trần Văn Sáng trầm mặc không nói gì.

Anh vẫn duy trì tư thế khoanh hai tay trên ngực, gương mặt không có biểu cảm gì khác thường, cứ như vậy mặt tỉnh bơ lại vừa bí ấn nhìn cô.

Đôi mắt đen láy khẽ nheo lại, trong mắt hiện lên tia nguy hiểm dò xét.

Suy cho cùng cũng là bởi vì tuổi còn nhỏ, Lý Lan Hoa Tư bị nhìn như vậy thì dần dần có chút bối rối, cô cụp mắt xuống lảng tránh ánh mắt của anh ta, không chỉ lòng bàn tay, thậm chí ngay cả lưng cũng đổ vài hạt mồ hôi.

Ngay khi cô cảm thấy mình sắp giơ tay xin hàng đến nơi rồi thì Trần ‘Văn Sáng cuối cùng thu hồi ánh mất của mình lại, quay người sang một bên: “Xuống đất rồi, cháu có thể đi ra ngoài được rồi đấy!”

Vừa dứt lời thì họ nghe thấy tiếng “lạch cạch”.

Vòng đu quay đã quay trở lại mặt đất băng phẳng, nhân viên mở cửa, Trần Văn Sáng bước xuống trước.

Lý Lan Hoa liếm đôi môi khô của mình, nhanh chóng đứng đi ra ngoài cùng.

Nghĩ đến những gì cô vừa làm thì không khỏi xấu hổ, nhưng nếu anh không mở mắt kịp thời thì suýt chút nữa cô đã hôn trộm được anh Trần Văn Sáng lấy chìa khóa xe từ trong túi quần ra: “Muộn rồi, chú đưa cháu quay về trường học”

Lý Lan Hoa chột dạ gật đầu Chiếc xe jeep màu xanh lá cây của quân đội xuyên qua màn đêm, dọc đường cả hai đều không nói gì cả, đến khi dừng lại ở cổng trường THPT Thanh Diệp thì cũng là nửa tiếng sau đó.

“Đến nơi rồi”

Trần Văn Sáng đạp phanh, đôi mắt đen ngả ngớn nhìn về phía cô: “Ngày mai còn muốn đến lớp thì mau về nghỉ ngơi sớm đi!”

“Vâng!” Lý Lan Hoa lo lảng đến mức cứ xoản chặt tay suốt cả dọc đường, thấy biếu hiện trên mặt của anh trông có vẻ không hề hấn gì, chẳng khác gì lúc bình thường nên cô khẽ thở phào nhẹ nhõm một cái, vấy tay cười tít mắt: “Chú nhỏ, tạm biệt! chú lái xe cẩn thận ạI”

Trần Văn Sáng nhàn nhạt nói: “Ừ: ‘Sau khi thấy bóng dáng mảnh mai của cô bé bước vào trong sân trường, ánh sáng đèn sau của chiếc xe jeep màu xanh quân đội cũng lóe lên rồi biến mất trong màn đêm.

Cũng trong đêm đó, trước cửa một quán bar nào đó.

Khi chiếc Mercedes Benz nhập khẩu chạy ngang qua, Kỷ Ngữ Lam đột nhiên la lên “Dừng xe lại’, người lái xe ở phía trước vội vàng giảm tốc độ xe rồi dừng lại bên lề đường Ở trước cửa có một nữ nhân viên phục vụ đang bưng một chiếc khay, có vẻ là người bán rượu, đồng phục làm việc mặc trên người khác với những người bình thường, cổ áo rất lớn và váy rất ngắn, lúc này cô ta đang bị một khách hàng kéo từ bên trong đi ra.