Đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh lá cây, dòng xe cũng dần lăn bánh di chuyển, có mấy xe đẳng sau bấm kèn inh ỏi thúc giục. Anh ta ném bật lửa xuống, đạp ga lần nữa, xe lại lao vút đi trên đường.
Trần Văn Sáng hỏi cô ấy: “Khó chịu thế nào?”
“Cháu không biết..”
Lý Lan Hoa cúi đầu, nhẹ nhàng rủ rỉ.
Cô không ngừng liếm môi mình. Cảm giác như có một ngọn lửa đang lan ra khắp ngóc ngách trong máu thịt cô. Hơi nóng từ ngực tỏa ra tới từng chân tơ kế tóc. Ngọn lửa mạnh mẽ thiêu đốt lấy cô.
Cổ họng cô khô quắt, từng câu chữ thốt lên là mỗi lần lưỡi đắng họng khát. Thậm chí là khó thở.
Trần Văn Sáng không biết tình trạng hiện tại của cô, nhưng từ trong giọng nói cũng nghe ra được sự khác thường của cô ấy, dường như có đôi phần đau đớn. Nhưng vì cô ấy cúi thấp đầu, đã vậy cũng không cột tóc lên. Mái tóc đen dài như thác rũ xuống, che đi gò má của cô.
Xe chạy chậm lại, anh ta vươn một tay, muốn vén mái tóc cô ấy lên để xem tình trạng cô đang thế nào.
Bàn tay với khớp xương thon dài, đầy vết chai vì dùng súng. Khi chạm đến phần thịt mềm ở vành tai, cứ như là điện giật vậy.
Theo bản năng, Lý Lan Hoa bắt lấy bàn tay của anh ta.
Cảm giác được sự lực lưỡng vững chắc từ anh ta, cơn sóng nhiệt trong cơ thể lại càng võ mạnh. Lông mi run lẩy bẩy, lại nghĩ đến cách đây không lâu anh ta đã ôm lấy mình tung người nhảy xuống từ tầng mười khách sạn, hai người lúc ấy ôm rịt lấy nhau, kín không một kẽ hở.
Lý Lan Hoa bỗng dưng muốn dựa vào anh gần thêm một chút, gần thêm một chút Đôi mắt Trần Văn Sáng lóe lên nỗi nghỉ ngờ, vừa định hỏi cô ấy rốt cuộc bị thế nào, bên phải người bỗng dưng nóng lên, một thân thể mềm mại không xương như như dây tơ lụa quấn quanh người.
“Kết.”
Trần Văn Sáng đạp thẳng xe thật mau khiến xe đâm thẳng vào ven đường, ngoẫn ngoèo mấy lượn mới dừng lại Chẳng biết từ lúc nào Lý Lan Hoa đã chồm từ bên ghế phó lái qua đây, dây an toàn cũng tháo ra, cố gảng dụi người vào trong lòng anh ta.
Trần Văn Sáng bấy giờ mới nhận ra trên gương mặt cô chẳng biết từ má đỏ hây hây biến thành đỏ ửng từ lúc nào. Không chỉ gò má mà ngay cả lỗ tai, toàn bộ cần cổ đều đỏ chót. Trong mắt ánh lên làn nước mờ, nhìn chảm chẫm anh ta không hề chớp mắt lấy một cái, tựa như muốn câu đi hồn ai đó.
Cô ấy bị bỏ thuốc rồi”! Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trần Văn Sáng nhìn thấy bộ dạng cô ấy như thế, lập tức nhận ra tình trạng hiện giờ.
Bị cô ấy lấn tới để dụi vào ngực mình cho bắng được, anh ta cảm giác trong người mình cũng đang dần bốc lên một ngọn lửa, bờ ngực rản chắc cũng phập phồng: “Lan Hoa, cháu tỉnh táo lại đi”
“Chú nhỏ, hu hu, cháu nóng quá. Khó chịu lảm chú ơi Lý Lan Hoa vào lúc này chỉ biết nghe theo bản năng của mình, đó là ngoan cố leo lên người anh ta, hưởng thụ hormone nam tính tràn đầy của anh ta.
Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cơn nóng bức cứ từng đợt từng đợt tra tấn lấy cô. Ý thức cũng dần mất đi, mi mắt cũng dần nhuộm đỏ, đến cuối cùng, chỉ còn lại chút mê sảng chẳng rõ ràng: “Chú nhỏ, chú nhỏ ơi..”
Trần Văn Sáng siết lấy bả vai cô, siết mạnh hơn nhäm mong muốn cô ấy tỉnh táo lại. Có thể hiện giờ cô ấy không cảm nhận được điều gì nữa cả, nhưng ánh mắt quyến rũ hớp hồn người đang giương nhìn anh ta, răng nhỏ cần nhẹ bên môi.
Giống như con mèo nhỏ, muốn rúc vào lòng anh ta.
Không, càng giống như một yêu tỉnh nhỏ giỏi câu hồn người”!
Có người thiếu nữ mang trên mình mùi thơm hòa cùng hơi thở dồn dập trong khoang xe như thế này, không nơi nào không quấn quít lấy anh ta. Nhịp điệu ngực Trần Văn Sáng phập phồng ngày càng lớn, chiếc lồng sắt đang cầm tù con quái vật sâu thắm bên trong, vì chuyện này mà trong nháy mắt bị lắc lư, chấn động.
Đầu Lý Lan Hoa dụi lấy dụi để vào ngực anh ta, nhìn anh ta bằng đôi mắt mờ mịt và vô tội.
Đôi môi dày mọng nước khẽ nhếch lên nụ cười, tựa như một bông hoa hải đường đương độ nở rộ, kích thích nỗi rung động mãnh liệt trong thân thể của đối phương, Khi cô ấy vẫn không quản sống chết bám riết lại trí tuy vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng thân thể đã tự mình hành động.