‘Sự hồng hào tụ lại trên gương mặt, Lý Lan Hoa cần chặt răng, muốncãi lại: “Cháu không nhớ lầm, cháu..”
Lần này không đợi cô nói xong, tiếng nói Trần Văn Sáng đã cắt ngang cô, lạnh nhạt nói nhanh: “Lan Hoa, chú vừa mới nói là cháu nhớ lâm rồi, chú chỉ đưa cháu đến.
bệnh viện quân khu, không làm gì với cháu cả. Muốn thi đại học thì cháu nên đặt tỉnh thần học tập lên đầu đi”
“Không còn sớm nữa, xuống xe về nghỉ ngơi đi” Anh ta khẽ hất cảm bảo.
Lý Lan Hoa nằm chặt đai an toàn: “Chú nhỏ, cháu..”
Lý Lan Hoa bị dọa đến mức bả vai rụt lại, nhìn mặt anh ta phía trước thật lạnh lùng, cô bưồn bã đẩy cửa xe ra, hai chân như không còn chạm vào mặt đất nữa.
Không đợi cô xoay người vào trong, chiếc xe Jeep đã đi ngang qua.
Lý Lan Hoa ngây ra nhìn thứ màu xanh quân đội đó biến mất trong bóng đêm mà thất thần “Lý Lan Hoa, cậu lại đứng như hòn vọng phu rồi!”
Một âm thanh cà lơ phất phơ vang lên, Thẩm Quân Sơn không biết từ khi nào đứng bên kia đường di qua, chắc là mới từ tiệm net về, mặt mày vô cùng hớn hở.
Lý Lan Hoa bị cậu ta chọc ghẹo, những uất ức trong lòng gom lại làm mắt đỏ bừng lên.
Thẩm Quân Sơn thấy thế lập tức hỏi: “Lan Hoa, cậu sao vậy, xảy ra chuyện gì hấ?”
Lý Lan Hoa cầm lấy khăn tay của cậu ta, không ngại khit mũi, tức giận mắng: “Đúng là quân đội xấu xa! Rõ ràng là hôn người ta cò thừa nhận, rồi nói tớ nhớ lầm, tớ không có nhớ lầm, bạc tình, nhạt nhẽoI”
‘Thấm Quân Sơn nghe xong, kích động nói: “Cậu nói cái gì? Anh ta dám hôn cậu còn không chịu thừa nhận? Dựa.
vào cái gì mà kì cục vậy chứ, bốn thiếu gia phải giáo huấn cho anh ta một bài để cậu hết giận mới được”!
Vừa nói vừa xắn tay áo lên như muốn đánh nhau.
Lý Lan Hoa lạnh lùng nói: “Vậy đi thôi!”
Thẩm Quân Sơn nhìn bóng đêm đen mịt, chỉ đi được hai bước rồi quay lại.
Đừng nói là đuổi không kịp, có đuổi kịp cũng nghĩ đến thân hình Trần ‘Văn Sáng rất cao to, đặc biệt là dưới bộ đồ quân đội là những đường cong của cơ bắp cưồn cuộn, cảm thấy không chịu nổi một đấm, liền sờ sờ mũi minh.
Người ta là bộ đội đặc chủng đó”!
Thấm Quân Sơn kéo cô đi về phía trường, thì thâm an ủi cô: “Tớ đã sớm bảo cậu điên rồi, thích ai không thích lại đi thích chú nhỏ mình! Hơn nữa, đàn ông lớn tuổi thì có gì tốt chứ? Giống như chú nhỏ của Im tư thăng trầm, suốt ngày làm mặt lạnh, ai mà biết trong lòng đang nghĩ gì!”
Thấy cô tức giận, cậu ta đệm thêm vô: “Lan Hoa, cậu yên tâm, không được thì tớ viết thư nặc danh nói hết tất cả, anh ta vẫn là quân nhân mà, chắc chẩn sẽ biết xấu hố!”
“Câm miệng, cậu không được chửi anh ấy!” Lý Lan Hoa ném khăn tay vào mặt cậu ta.
Thẩm Quân Sơn: “..” Thế mà còn bênh vực cho được”!
Không lâu sau, kì thi đại học cuối cùng cũng đến.
Hai ngày thì liên tục, khi môn khi cuối cùng là ngoại ngữ kết thúc, các thí sinh lục đục ra khỏi trường Lý Lan Hoa cất tài liệu và bút vào cặp. Hoàng hôn đã xuống ngay đỉnh đầu, cô vừa đi vừa đá mấy hòn đá nhỏ. Nhìn xa xa trông giống một trái cà tím héo, không còn chút tỉnh thần nào.
Trùng hợp hai người bạn cùng phòng cũng ra khỏi trường thì gặp cô.
Lúc này mọi người đã thi xong, Ngô Tĩnh và Tạ Á Nam từ phía sau đuổi theo Lan Hoa “Lan Hoa, làm bài thế nào?”
“Còn tùy” Lý Lan Hoa uế oải, không biết do thi mệt hay do tâm tình không tốt.
Tạ Á Nam thấy thế hỏi: “Vậy sao cậu íu xìu vậy, tớ còn tưởng cậu thi rớt! Cậu là học sinh giỏi lo gì. Ngược lại là tớ thật sự rất lo cho thành tích mình!”