Một bác gái tốt bụng bên cạnh nhìn thấy, nhanh chóng đưa khăn giấy cho cô: ‘Ai da, con gái à, con không sao chứ? Con đừng khóc nữa!”
Lý Lan Hoa vẫn khóc, khóc không thế ngừng được.
Bởi vì tình yêu của cô đã không còn nữa. Tình yêu còn chưa nở hoa, đã chết héo rồi Máy bay lướt qua bầu trời xanh, để lại một vẹt dài.
Chiếc Hummer dừng trước bãi đỗ xe, Trần Văn Sáng chân mang giày quân đội đón gió mà đứng đó, ngước đôi mắt đen láy mà nhìn lên bầu trời Lê Minh Hùng đứng một bên do dự hỏi: “Đội trưởng Trần, chúng ta đi thôi?”
“Ừm” Trần Văn Sáng gật đầu.
Lê Minh Hùng là cùng đi theo anh từ phương Bắc điều đến đây.
Trước khi đi, cậu còn ở trong bộ đội khoe khoang, dương dương đắc ý bản thân là người nối tiếng bên cạnh đội trưởng, được anh yêu thích nhất, tương tự như vậy, ở bên Trần Văn Sáng nhiều năm như vậy, hơn ai hết cậu hiểu rõ tính khí của anh.
Ví dụ như hiện tại, có thể cảm giác được cảm xúc của anh không bình thường.
Mặc dù dáng vẻ của Trần Văn Sáng vẫn lạnh đạm và không biểu cảm như bình thường, nhưng cậu có thể nhận ra áp suất không khí thấp từ người anh.
Nhìn thấy chiếc Hummner điên cưồng chạy trên đường cao tốc sân bay, một cú queo xe, thân người theo quán tính nghiêng về phía trước. Lê Minh Hùng yên lặng nắm lấy tay vịn trên đầu.
Làm bạn với vua như làm bạn với hố mà”!
Trần Văn Sáng tăng tốc độ chiếc Hummer đạt đến mức cao nhất, vượt qua cửa thu phí chưa đầy 30 phút trên đường cao tốc 1 giờ, biển ô tô mênh mang trong thành phố đối với anh chỉ là mây trôi.
Đột nhiên, một cú phanh gấp.
Chiếc Hummer đột nhiên dừng ở bên đường, trên đường hiện ra vết bánh xe, mọi người đi ra từ siêu thị gần đó đều nhìn sang.
Lê Minh Hùng cầu nguyện một đường, run rấy hỏi: “Đội trưởng Trần?”
Yết hầuTrần Văn Sáng chuyển động: “Giúp tôi mua vài gói mì ăn liên”
Lê Minh Hùng ngơ ngác “A” một tiếng, chạm vào ánh mắt khói mù ác liệt, vội vàng đáp: “Vâng…”
Đầu tháng 8, Hải Phòng.
Mây đen ùn ùn kéo đến kèm theo mưa rào, chiếc xe Van di chuyển khó khăn trên đường quốc lô.
Do trời mưa to, vừa đi vừa dừng nghỉ nên còn cách nơi bị lũ lụt khá xa, phía trước xe Van còn có hai chiếc xe chở hàng lớn, bên trong chất đầy vật phẩm cứu trợ.
Xa xa dọc hai bên đường quốc lộ là những ruộng rau bị mưa lũ làm ngập “Haiz, rốt cuộc bao giờ mới tạnh mưa đây!” Người ngồi phía trước than vãn.
Mưa càng kéo dài thì vùng bị lũ lụt sẽ bị ảnh hưởng càng nặng riề hơn.
Lý Lan Hoa ngồi ở hàng ghế cuối cùng, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa xe, óa, tầm nhìn bị hơi nước cản lại, chỉ sợ sẽ không tạnh.
Bên cạnh truyền đến một tiếng chửi thề.
Lý Lan Hoa quay mặt lại, trợn to hai mắt: “Kim Mao, cậu nói nhỏ chút, giáo viên nghe thấy bây giờ!”
Thẩm Quân Sơn dựa vào ghế ngồi, cứng nhắc gác chân lên, cầm điện thoại đánh hạng, chơi nhiệt tình như vậy, vừa thua, liền tức giận gầm lên.
Nghe cô nói, anh lo lắng nhìn về phía trước.
Lý Lan Hoa huých anh: “Đừng chơi nữa. Nếu ở vùng thiên tai bị cất điện nước, cậu còn phải để dành pin nữa!”
“Thôi được rồi!” Thấm Quân Sơn đế điện thoại di động xuống.
Nhìn phương hướng phía trước, Lý Lan Hoa nói: “Tớ đoán là buổi trưa sẽ đến vùng thiên tai, đến lúc đó, cậu phải thật nghiêm túc vào! Đừng nhầm thuốc cầm máu với các loại thuốc khác, nếu không cẩn thận sẽ bị giáo viên treo bảng, lúc về bổ anh nhất định sẽ lấy roi đánh anh!”
“Biết rồi!” Tóc vàng trên trán Thẩm Quân Sơn bay bay: “Học y có gì khó cơ chứ, ngày nào cũng phải ngửi, nhìn rồi quan sát, lại còn 42 trang dược lý!”