Lý Lan Hoa từ trong một căn lều đi ra, hoạt động phần khớp cổ cứng đơ, tiến về một căn lều cách đấy không xa, định bụng nằm xuống nghỉ ngơi.
Xa xa, có một bóng người cao lớn vạm vỡ đang nhìn cô ấy.
Thế nhưng cô ấy không để ý đến tâm mắt ấy, chỉ biết ngáp liên tục suốt cả quãng đường, Thẩm Quân Sơn theo sau lưng thì nhướng mày: “Lan Hoa này, chú nhỏ của cậu hôm nay bị thương nặng thế, cậu chắc đau lòng lắm luôn ha?”
“Không hềt”
Lý Lan Hoa lập tức chối phắt đi.
“Thế thì trong lòng cậu chắc cũng còn tương tư đến anh ta mà nhỉ?”
“Đã chẳng còn từ lâu rồi…”
Lý Lan Hoa rầm nì.
Thẩm Quân Sơn nghe thế thì hừ lạnh, cảm thấy cô gái này đúng là chết đến nơi mà còn mạnh miệng.
Rõ ràng lúc ấy nghe thấy tin dữ, lo đến mức “soạt” một cái đứng phắt dậy, phản ứng phải nói là cực siêu tốc. Nói cô ấy không còn vướng tơ lòng với Trần Văn Sáng có quỷ mới tin ấy!
Nghiêng đầu trông về một hướng khác. Lý Lan Hoa không phát hiện, nhưng cậu ta thì có.
Thẩm Quân Sơn lãnh từ phe phẩy mớ tóc vàng trên đầu, xem ra cậu ta phải làm thêm chút gì đó mới được à nha…
Mắt Trần Văn Sáng nheo lại thành một đường mỏng, anh thở thật nhẹ, ngón trỏ cỗ võ chút tàn thuốc rơi xuống.
Vết thương trên đùi phải của anh ta đã chẳng còn đáng ngại từ lâu. Sức khỏe thân thể anh ta rất tốt, hàng năm huấn luyện tích lũy mà thành, vết thương ấy đối với anh ta chẳng đáng là gì.
Nghĩ đến quá trình băng bó ban nấy, ánh mắt Trần Văn Sáng từ đầu đến cuối chỉ chăm chăm vào khuôn mặt cô ấy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn cỡ bàn tay bởi vì chuyên tâm làm việc mà càng thêm tỏa sáng.
Không ngờ cô gái bé nhỏ xoay mình một cái đã biến thành một thiên sứ áo trắng rồi.
Đôi mắt sâu hun hút lóe lên chút rung động.
Trần Văn Sáng thấy dáng hình xinh đẹp kia khuất bóng phía sau lều rồi mới dời đi tâm nhìn, cúi đầu dụi tàn thuốc vào lòng đất.
Đương lúc dợm bước quay về, bên người anh ta đột nhiên truyền tới một giọng nam cực kỳ ngả ngớn: “Hello, chú nhỏi”
Thân tình yêu số hai đã online rồi đây!
Thẩm Quân Sơn xoa tay, tươi cười đi đến bên cạnh anh ta: “Chú còn nhớ rõ cháu không?”
Trần Văn Sáng hờ hững thản nhiên nói: ‘Nhớ, bạn học của Lan Hoa.”
Từng gặp mặt hai lần, biết đối phương và Lan Hoa có quan hệ rất tốt, hai người rất thân thiết, lúc trước cô ấy bị bỏ thuốc, sau khi đưa đến bệnh viện quân y, anh ta cũng gọi điện thoại giao cô ấy cho người bạn học này.
Nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy ở phòng bệnh, cái kẻ được xưng là mối tình đầu kia, ánh mắt Trần Văn Sáng đột nhiên lạnh hơn vài phần.
“Ha ha đúng!”Thẩm Quân Sơn gật đầu.
Nhìn thấy tàn thuốc vừa mới bị giày quân đội của anh ta dẫm lên, thật ra Thẩm Quân Sơn muốn xin một điếu thuốc trước.