Anh hối hận rằng lúc đầu đã cách xa cô hàng nghìn mét, hối hận rằng lúc cô †ỏ tình đã không đồng ý với cô…
Lần đầu tiên Trần Văn Sáng nói ra mình hối hận.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ hối hận về bất cứ điều gì hay bất cứ quyết định nào của mình, đặc biệt là khi đã chọn con đường làm quân nhân, khi mở cung ra thì anh không bao giờ nhìn lại, từ trước đến nay anh chỉ luôn nhìn về phía trước và không bao giờ quay đầu nhìn lại.
Nhưng mà bây giờ, anh thực sự rất hối hận.
Dường như đó là tiếng nói đã bị đè nén trong long anh từ lâu, ngay thời điểm anh nói ra, anh thậm chí còn có cảm giác bản thân mình được giải tỏa.
Lê Minh Hùng nghe thấy lời nói của anh liền gọi: “Đội trưởng Trần?”
Đôi mắt đen láy của Trần Văn Sáng nhìn ra phía xa, không biết anh đang nhìn vào nơi nào.
Anh hút thuốc một cách khó khăn.
Những luồng khói trăng lớn bay ra từ miệng và mũi anh, làm mờ đi khuôn mặt trầm mặc của anh, sau khi hút một điếu thuốc, khói mù dưới mắt anh đã giảm đi rất nhiều, còn tất cả cảm xúc của anh thì đang như cô đọng lại.
Lê Minh Hùng ngẩng đầu lên nhìn, gương mặt vẫn ngẩn ra như cũ: “Đội trưởng Trần, anh hối hận chuyện gì vậy?
Có thể cứu chữa được nữa không?”
Vừa nghe những lời này, Trần Văn Sáng liền ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân dập lửa.
Nhìn thoáng qua đáy mắt của anh, dường như trong đó có rất nhiều gợn sóng khó có thể nào nhận ra được.
Trân Văn Sáng vươn tay ném hộp mì gói qua, nói một cách nghiêm túc: “Sáng mai nhớ nấu mì gói đấy, không được lãng phí.”
Lê Minh Hùng nhìn đống mì vụn †rong hộp Ngay sau khi xử lý xong vết thương đang bị sưng tấy cho một đứa trẻ, Lý Lan Hoa dọn dẹp lại hộp thuốc.
Đã một tuần kể từ khi cô đến vùng thiên tai.
Nước lũ chưa rút hẳn nhưng đã rút được một nửa rồi, người bị thương được đưa đến nơi cứu nạn để chữa trị ngày càng ít đi, ngày nào cũng đều là những gương mặt thân quen, khiến trong long mọi người cảm thấy được an ủi.
“Lý Lan Hoal”
Thẩm Quân Sơn đang đội một mái tóc màu vàng từ bên ngoài hấp tấp chạy vào.
Lý Lan Hoa đang cầm một lọ thuốc trên tay bị cậu ấy dọa giật mình, cô tức giận trừng mắt nhìn cậu ấy: “Cậu lại gào lớn như vậy, thật sự không sợ bị thầy mắng sao! Cậu quên mất là sáng nay thây vừa răn dạy cậu phải thận trọng hơn một chút rồi saol”
“Ông thầy già Trương Bình đó, tớ nghĩ người mà ông ấy đánh giá cao chỉ có mình cậu mà thôi!” Thẩm Quân Sơn hậm hừ.
“Thầy chỉ mới hơn năm mươi tuổi thôi. Cậu đừng gọi bậy như vậy, ông ấy không già chút nào cả. Hơn nữa, y thuật của thầy cũng rất cao, cậu hãy chăm chỉ học đi, nếu không thì bốn năm đại học sẽ trôi qua nhanh như chớp mắt, cậu còn chưa học được gì thì đừng có khóc đấy!”Lý Lan Hoa bất lực nói.
“Đúng, đúng, ông ấy đức cao vọng trọng được chưa!” Thẩm Quân Sơn kỳ quái, gõ gõ lên mặt bàn nói: “Đừng nói đến ông ấy nữa, tớ có chuyện khác muốn nói với cậu đấy!