“Ừm, có việc” Trần Văn Sáng gật đầu rồi nói: “Sau khi cháu rửa mặt xong thì đi tới ngã tư phía trước, tôi sẽ đợi cháu ở đó.”
Lý Lan Hoa mở miệng còn chưa kịp nói một tiếng, anh đã nhanh chóng xoay người sải bước rời đi.
Mười phút sau, cô mang theo mặt mũi tràn đây nghỉ vấn đi tới ven đường.
Giống như khi nãy cô vừa bước ra khỏi lâu, anh ấy đã đứng đó đợi đợi cô.
Lý Lan Hoa bước tới, nhíu mày không hiểu: “Chú nhỏ, chú gọi cháu đến đây rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Đi đón người.” Trần Văn Sáng đáp.
“Đón người?” Lý Lan Hoa vẫn còn khó hiểu.
Trân Văn Sáng gật đầu, ánh mắt khẽ nhúc nhích: “Ừm, người này cháu cũng biết.”
“…. Lý Lan Hoa như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Đột nhiên cô nghĩ ra điều gì đó.
Hô hấp của Lý Lan Hoa đột nhiên cứng lại.
Sau khi biết anh ấy đang ám chỉ ai, tận đáy lòng cô tràn ra từng đợt khí lạnh.
Cái gọi là đón người của anh, Lý Lan Hoa hoàn toàn không có chút hứng thú nào, rất mâu thuẫn, thậm chí cảm thấy khó xử, cô âm thầm cắn răng, dự định trực tiếp quay người rời đi.
Thế nhưng vào đúng lúc này, Trần Văn Sáng đột ngột nói: “Cô ấy đến rồi.”
Trong tâm mắt, một chiếc xe bán tải quân sự đang lao tới.
Hơn mười giây, chiếc xe dừng lại trước mặt họ, cánh cửa chỗ ghế lái phụ mở ra, một bóng dáng duyên dáng thướt tha đi xuống.
Đó là Triệu Thanh Chi.
Lý Lan Hoa cảm thấy chân tay cứng đờ.
Cơn lạnh trong lòng dâng lên, kéo dài đến tận cùng, cô cơ hồ muốn run rẩy.
Vẫn giống như khi cô nhìn thấy cô ấy cách đây một năm trước, khuôn mặt Triệu Thanh có đường nét thanh tú nhưng cũng rất xinh đẹp. Hôm nay có vẻ cô ấy không trang điểm nhưng vấn rất khí chất. Có thể do có liên quan đến việc dạy nghệ thuật nên cô ấy có một sự quyến rũ nhất định.
Triệu Thanh không mặc váy mà là áo tay ngắn và quần tây cắt cúp, chân đi giày bệt rất gọn gàng.
Có vẻ như đây là quần áo được chuẩn bị đặc biệt để đến vùng thiên tai.
Chỉ trong vài ngày, không ngờ tình cảm giữa hai người lại tốt như vậy, cô ấy thế mà lại nóng lòng muốn đến vùng thiên tai gặp Trân Văn Sáng.
Sắc mặt Lý Lan Hoa tái nhợt nhưng vẻ mặt đột nhiên lại trở nên sững sờ, đông cứng tại chỗ.
Sau khi Triệu Thanh Chi bước xuống xe, hai người bọn họ cũng không giống như cô tưởng tượng sẽ có một cái ôm thân mật, mà là cô ấy đi đến phía đầu xe bên kia.
Ở ghế lái, một bóng người cũng nhảy xuống.
Là một người đàn ông cũng trạc tuổi Trần Văn Sáng, cũng mặc quân phục, quân hàm thấp hơn anh hai bậc, một vạch hai sao đây là quân hàm của †rung úy.
Mặc dù người đàn ông này không có khuôn mặt anh tuấn như anh nhưng mặt mũi đoan chính, mắt to mày rậm.
Sau khi người đàn ông bước xuống, trên mặt Triệu Thanh Chi nở một nụ cười nhẹ nhàng. Cô ấy như một con chim nhỏ nghiêng về phía trước, trong khi người đàn ông đó vòng tay qua eo cô, cả hai đi về phía họ.