Trước kia lúc hai người mới gặp nhau mấy lần, có lần trong bữa tiệc thượng thọ của ông cụ Hứa, bọn họ cũng đi tham gia, trên đường về anh còn dẫn cô đi ăn mì.
Trên mì thịt bò còn có vài cọng rau thơm.
Lý Lan Hoa có một cố ky là cô không ăn được rau thơm, nếu trong thức ăn có mùi vị của rau thơm thì cô vẫn ăn được nhưng không thể trực tiếp ăn rau thơm.
Lúc ấy chỉ nói qua nhưng không nghĩ tới anh vần luôn nhớ rõ…
Tâm trạng của Lý Lan Hoa lại rối loạn lên.
Tiêu Tuấn Kiệt lại không biết nhiều như vậy, chỉ biết Trần Văn Sáng là chú nhỏ của cô, nên chắc hẳn hiểu rõ cô không thích ăn gì là bình thường.
Lập tức anh ta xin lỗi nói: “Thật xin lôi Lan Hoa, anh không biết!”
Ẫ “Không sao đâu…” Lý Lan Hoa hoàn hồn lắc đầu.
Tiêu Tuấn Kiệt muốn đền bù: “Vậy em có ăn cải trắng không? Anh gắp cho eml”
Lý Lan Hoa cười nhìn anh, lắc đầu nói: “Anh Tuấn Kiệt, anh ăn nhanh đi, em tự gắp được rồi!”
Tiêu Tuấn Kiệt thấy vậy cũng không miên cưỡng cô nữa, sợ nhỡ đâu lại gắp phải thứ cô không thích ăn, vô tình lấy nhầm lại không những không thể biểu hiện tốt trước mặt cô mà còn giảm độ yêu quý.
Nồi lẩu tiếp tục sôi động, trong không khí đều là hương vị nồi lẩu lan toả.
Mặc dù cả quá trình Lý Lan Hoa đều vùi đầu nghiêm túc ăn nhưng ánh mắt vần thỉnh thoảng chú ý phía đối diện.
Trần Văn Sáng không ăn nhiều, lúc này anh đã buông đũa xuống ngôi hút thuốc lá.
Anh quả thật là con cưng của trời, ngũ quan như được điêu khắc, mỗi nơi đều vừa đủ, tròng mắt sâu thắm đen láy, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khế mím, từ cằm đến yết hầu là một đường cong hoàn mỹ.
Nghiêm túc, lạnh lùng lại thêm khí thế nghiêm nghị.
Khóe miệng Lý Lan Hoa nhẹ nhàng mím lại.
Mặc dù nồi lẩu mỹ vị trước mắt nhưng lòng cô lại tựa như nước biển đang cuồn cuộn sóng.
Cô đang cực kỳ bối rối.
Một năm trước cô tưởng rằng anh và Triệu Thanh Chỉ là một đôi, mình đành nhếch nhác khó khăn lùi lại, nhưng bây giờ lại biết giữa hai người bọn họ không có bất kỳ mập mờ gì, chẳng qua chỉ là một vở kịch mà thôi…
] So sánh với anh, dù sao Lý Lan Hoa vần còn quá trẻ tuổi.
Dưới ánh mặt thâm thuý của anh, không ai rõ tâm tư ấy.
Cảm giác này giống như nhìn ngắm vì sao trên bầu trời, thấy được nhưng không hiểu được.
Ăn được một lúc thì có vài người dân ôm vò rượu trong ngực đi đến.
Tình hình lũ lụt hiện nay đã rút được hơn một nửa, nhiều ngôi nhà gỗ trước đây bị ngập đến mái nhà, bây giờ đã lộ ra một nửa rồi.
Mặc dù không có biện pháp trở về nhưng bình thường khi rảnh rỗi sẽ có người đi kiểm tra, dù sao đó cũng là vườn nhà mình.
Có nhà cũng sẽ chưng cất rượu, có một người đàn ông trở về tìm được không ít vò rượu, tối nay ăn lẩu nên lấy ra chia sẻ với bọn họ bên này.
Trong bộ đội không cho phép uống rượu, hôm nay thấy được lập tức ồn ào.
Khi mớ nắp vải ra, mùi rượu trong nháy mặt tản ra không khí.