Tiêu Tuấn Kiệt nhìn đến muốn hôn mê, nhất là khi mặt đối mặt với cô, tim anh ta cũng muốn rơi ra rồi.
Mọi người ồn ào náo nhiệt, có hai người lại ôm tâm trạng xem kịch vui.
Một người là Thẩm Quân Sơn cách Lý Lan Hoa không xa, một người là Lê Minh Hùng đang ngồi cạnh Trần Văn Sáng.
Ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Trần Văn Sáng.
Trong miệng anh ngậm điếu thuốc lá, đang cầm bật lửa đốt, ngọn lửa màu xanh hiện lên khiến đáy mắt sâu thẳm của anh có chút âm u.
Ở trong màn khói mù dày đặc bao phủ.
Hai người Thẩm Quân Sơn và Lê Minh Hùng ngượng ngùng thu hồi tâm mắt, cảm thấy đám người này đúng là ăn gan hùm mật báo mới dám có dũng khí nhổ lông cọp như thế này!
Nhìn thân thể của Lý Lan Hoa và Tiêu Tuấn Kiệt ngày càng dựa sát vào nhau, cánh tay cũng nâng lên quấn quanh…
Trong lòng hai người âm thầm đếm.
Ba…
Hai…
Một…
“ÂmJ”
Bỗng dưng truyền đến tiếng vang lớn.
Mọi người giật mình nhìn sang, chỉ thấy bật lửa của Trần Văn Sáng vốn câm trong tay anh lại đập trên bàn phát ra âm thanh vô cùng lớn.
Mà thân hình to lớn của anh trong phút chốc tung lên, chân dài trực tiếp bước qua bàn dài, ngay trước mặt mọi người thắng thản lôi Lý Lan Hoa đang kinh ngạc đi, ly rượu trong tay cô rơi trên mặt đất, mùi rượu lay động theo chiều gió.
Lý Lan Hoa bị Trần Văn Sáng nắm lấy tay, kéo thẳng ra ngoài, sải bước dài đi đến trước một túp lều quân dụng.
Gần như tất cả mọi người đều rủ nhau qua phía bên kia ăn lẩu rồi, nên này gần như không có lấy dù chỉ một bóng người. Yên tĩnh, chỉ còn lại ánh trăng với nguồn sáng bàng bạc dát lên khắp ngóc ngách.
Trần Văn Sáng thân cao chân dài, cô ấy bị kéo cho lảo đà lảo đảo.
Đến khi người trước mặt đột ngột dừng lại, Lý Lan Hoa suýt chuýt nữa đã tông thẳng vào bờ vai rộng của anh ta.
Còn chưa chờ cho cô ấy đứng vững lại, đột nhiên trước mắt xoay một cái, cô ấy bị đẩy, buộc phải dựa vào túp lều, còn Trần Văn Sáng thì tiến lên, một cánh tay đặt ngay bên cạnh má cô.
Cô thấy mình hơi bị động Khoảng cách giữa cả hai rất gần, trong con ngươi cả hai hăn rõ ảnh ngược của nhau.
Thân hình Trần Văn Sáng to cao, quần áo rằn ri bó sát người lộ rõ từng phần bắp thịt. Anh ta thong dong vây quanh cô ấy trong phạm vi của mình, bóng của anh ta đổ lên người cô, mà cô ấy thì giờ đây chẳng khác nào một con sơn dương chực chờ bị báo đốm làm thịt.
Tròng mắt đen lạnh lùng, toát lên một vẻ bén nhọn sắc sảo, người bị nhìn chỉ cảm thấy như người mình lủng thành một cái hang.
Hô hấp Lý Lan Hoa cũng lạnh toát.
Đáy lòng dấy lên nỗi sợ, nhưng cô ấy vấn lấy hết can đảm dạn hỏi: “Chú nhỏ, chú làm gì vậy?”
“Con gái không được uống rượu, sao không nghe lời?”