Từ trong túi cô ấy rút ra một tấm gương nhỏ, trông thấy bộ dạng của mình, tức thì bốc lên nỗi oán giận.
Hôm qua cô mất ngủ.
Trần Văn Sáng bị Lê Minh Hùng gọi rời đi, để lại cô một mình đứng như trời trồng ở đó.
Anh ta hôn quá kịch liệt, dường như hôn rồi câu luôn hồn cô ấy đi mất rồi vậy.
Cho đến khi mọi người ăn lẩu xong giải tán cả lượt, Lý Lan Hoa mới hoàn hồn, sờ lấy môi mình rồi vội rụt vào trong lều vải.
Suốt cả đêm, cô ấy cứ lăn qua lộn lại. Mở mắt hay nhắm mắt đều hiển hiện hình ảnh anh ta hôn lấy mình.
Lý Lan Hoa nhấn hai bên thái dương mình.
Nào chỉ ngủ không ngon, hôm qua vì có nhấp chút rượu, đồ nhà mình chưng cất quả nhiên có độ cồn rất cao, sáng nay lúc tỉnh dậy cô ấy cảm nhận đầu mình nhức tưng lên, dạ dày cũng khá khó chịu.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua anh ta hôn mình cho đã rồi rời đi mà không thèm nói năng gì…
Lý Lan Hoa ném mạnh chiếc gương nhỏ vào trong túi xách.
Rửa mặt qua nước lạnh, đắp mặt nạ lên mắt nửa ngày trời, bấy giờ cô ấy mới từ trong lều đi ra.
Trong tâm mắt cô ấy xuất hiện một đôi giày lính.
Cuộn lấy ngón tay mình, trong lòng Lý Lan Hoa hừ hừ mấy tiếng, tâm nhìn từ đôi giày lính đó hướng lên, ngay khi ngẩng đầu nhìn lại rõ ràng mặt đối phương, biểu cảm khuôn mặt nhỏ nhắn tức khắc tối đi.
Người đứng chờ cô ấy không phải Trần Văn Sáng, mà là Tiêu Tuấn Kiệt với bộ quân trang y hệt.
Vẻ mặt Tiêu Tuấn Kiệt trông đầy lo âu, trông thấy cô đi ra thì lập tức bước vội lên trước: “Lan Hoa, ngày hôm qua đội trưởng Trần có làm gì em không?”
“Anh ấy..”
Giọng Lý Lan Hoa run rẩy.
Anh ta chẳng làm gì cô ấy cả, chỉ có hôn cô ấy lần nữa mà thôi…
Dù cho đã là chuyện của ngày hôm qua, nhưng cô ấy vấn còn nhớ đến chuyện anh ta nhấc căm mình lên, cướp đoạt lãnh địa một cách mãnh liệt.
Hôn quá kịch liệt, như oán hận mình không thể nuốt trọn cô vào người vậy.
Gương mặt Lý Lan Hoa không chịu nổi đỏ ửng lên.
“Anh ta nóng giận với em à? Có phải anh ta nói nặng lời với em không?”
Ánh mắt Tiêu Tuấn Kiệt tỏ vẻ đầy ân cần.
Tiêu Tuấn Kiệt cũng bày tỏ nỗi tự trách và áy náy của mình: “Anh xin lỗi em nhé, Lan Hoa. Cũng tại anh hại em, anh cũng đã mắng đám đồng đội của mình, đều do tụi nó tự dưng đi bày trò này cả! Đội trưởng Trần là chú nhỏ của em, thấy em uống rượu như thế lại còn bị trêu chọc, tức giận cũng là chuyện tất nhiên rồi!”
Lý Lan Hoa lúng túng trả lời qua loa: “Không sao đâu ạ, anh Tuấn Kiệt, chú không có măng em…”
“Thật không?”
Tiêu Tuấn Kiệt không nghĩ vậy, dù sao thì hành động của Trần Văn Sáng ngày hôm qua quả thực rất đáng sợ.
Anh ta thật sự sợ Lý Lan Hoa sẽ bị dạy dỗ hoặc nặng hơn là bị anh ta chửi mắng một trận.
Lý Lan Hoa gật đầu, khẳng định chắc nịch hòng an ủi anh ta: “Vâng, anh đừng đặt nặng chuyện này trong lòng quá.”