Toàn bộ kiêu ngạo cùng tự tin nơi cô đều bị ép xuống như quả bóng xì hơi.
Lông mi Lý Lan Hoa khẽ rũ, không hề bướng bỉnh cãi lại, chỉ là cảm thấy trong lòng vẫn còn chút ấm ức. Anh vươn tay xoa nhẹ lên gò má cô.
“tan Hoa, em hiện tại không chỉ có một mình.”
Không chỉ có một mình…
Bởi vì bên cạnh cô đã có thêm một người, xem cô giống như gia đình vậy.
Chớp mắt, trong lòng Lý Lan Hoa cảm thấy đầy ắp hạnh phúc, ngọt ngào vô cùng. Giống như giữa trời đông gia rét, có người đưa than sưởi ấm tay cô. Anh nghiêng đầu nhìn cô, kiên nhần lặp lại.
“tan Hoa, bây giờ thì em đã biết mình sai ở đâu chưa?”
“Em biết rồi! Cậu nhỏ, em sai rồi!”
Lý Lan Hoa giống như chú chỏ nhỏ, ngoan ngoãn nép vào lồng ngực Trần Văn Sáng, bàn tay nhẹ nhàng mân mê cổ áo đối phương, thì thầm khe khẽ.
Nếu như lúc này Thẩm Quân Sơn có mặt ở đây, bảo đẩm sẽ trợn tròn mắt mà kinh ngạc. Lý Lan Hoa này, đúng là rớt hết toàn bộ liêm sỉ rồi mà!
Lý Lan Hoa giống như mèo con, ngoan ngoãn nép vào lồng ngực anh làm nũng. Thật ra vào thời điểm anh mở lời đầu tiên, cô đã biết mình sai rồi. Từ lúc quen biết đến nay, Trần Văn Sáng đều thuộc tuýp người trầm mặc ít nói, tích chữ như vàng, đây là lần đầu tiên anh nói nhiều với cô như vậy.
Huồng hồ, anh ấy nói hiện tại cô không chỉ đơn độc một mình, bởi vì bên cạnh cô đã có đối phương rồi. Trong lòng Lý Lan Hoa mềm mại đến mức rối tỉnh rối mù, làm sao kiêu ngạo thêm được nữa chứ. Vòng tay ôm lấy eo Trần Văn Sáng, cô thỏ thẻ.
“Em biết sai rồi. Về sau sẽ không như vậy nữa!”
“Ừm!” Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.
Trần Văn Sáng mỉm cười, yêu chiều vuốt ev mái tóc cô. Lý Lan Hoa ngẩng đầu, chậm rãi giải thích.
“Thực ra kỹ thuật chèo thuyền của em cũng không tệ lắm. Em lo lắng nếu không đồng ý tìm mèo giúp thăng bé thì nó sẽ tự chạy đi tìm, sau đó xảy ra chuyện như ngày hôm qua thì nguy hiểm lắm!”
“Lần sau không được vin vào những lí do như vậy nữa!”
“Ừm, em cam đoan! Nhưng anh cũng không được tức giận nữa đấy nhé!”
Lý Lan Hoa gật đầu như gà mổ thóc.
Trần Văn Sáng nắm lấy tay cô, từng ngón đan xen vào nhau đầy yêu chiều.
“Anh không tức giận.”
“Còn bảo không, hồi trưa anh chẳng hung hăng với em quá đỗi còn gì!
Nhưng mà dù sao thì vẫn đẹp trai lắm lắm!”
Lý Lan Hoa cong môi, cuối cùng vẫn bỏ qua liêm sỉ mà hết lời khen ngợi.
Trần Văn Sáng mặc quân phục, đứng nghiêm tại chỗ như cây bách cây tùng đứng hiên ngang giữa trời đất. Cho dù biểu cảm tức giận đáng sợ đến mấy đi chăng nữa thì vẫn phát ra khí thế ác liệt khiến cô mê mẩn. Anh khe khẽ thở dài.
“Anh chỉ lo lắng cho em thôi mà.”
Trần Văn Sáng lo lắng, sợ nhất nếu như Lý Lan Hoa gặp chuyện thì mình chẳng biết phải làm như thế nào. Từ sau lần đó, tâm tình anh ngày càng không thể khống chế dược. Lời vừa thốt ra, bọn họ đều ngẩn người, dường như những lời như vậy cô đã từng nói qua…