Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 2112



Chương 2112

Lê Minh Hùng nhanh chóng thực hiện kiểu chào trong quân ngũ, sau đó ngay lập tức rời đi. Lý Lan Hoa ngượng ngùng năm lấy cổ áo anh, thanh âm nho nhỏ vang lên.

“Anh mau đi đi.”

Trần Văn Sáng khắc chế xúc động muốn hôn cô, dịu dàng vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại trước mặt, lưu luyến hồi lâu mới rời đi. Đến tận khi bóng dáng đối phương khuất lối, Lý Lan Hoa mới dám ngẩng đầu lên, cô cảm thấy không khí sao mà trở nên nóng bỏng quá mức rồi.

Cô vừa dự tính rời đi thì bấy giờ đăng sau gốc cây nhảy ra một bóng người, là đứa nhỏ đã năn nỉ cô đi tìm Bông Bông với thằng bé.

“Chị ơi, chị sợ vợi”

“Sao lại sợ vợ? Nói ngang ngược vậy, đừng có mà linh tinh đấy nhé nhóc conl”

Lý Lan Hoa nghiêm mặt, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng đứa nhỏ hoàn toàn không sợ, ung dung nói ra mọi thứ.

“Còn không chịu thừa nhận! Ban nãy em nhìn thấy cả rồi, chị đứng trước mặt anh ấy tới thở mạnh cũng không dám, người ta nói cái gì thì chị nghe cái đó.

Đúng là không có tiền đồ mài!”

“Còn có, hai người làm chuyện không phù hợp với tuổi thiếu nhil”

“..

Trước sự thẳng thắn của đứa nhỏ, Lý Lan Hoa lần thứ hai đỏ bừng cả mặt.

Xe quân dụng dừng ở bên đường, mọi người đều chuẩn bị đồ đạc đế quay về. Trừ đội cứu viện và đội cứu thương thì còn có một chiếc xe buýt theo cùng.

Tuy rằng hiện tại tình hình lũ lụt đã không còn nghiêm trọng, toàn bộ người dần đều được giải cứu thành công nhưng với địa thế như thế này, trong thời gian ngắn nước lũ sẽ không tài nào rút đi được, thậm chí trong trường hợp bất đắc dĩ còn phát sinh thêm loại thiên tai khác.

Bởi vì trong làng đa phần đều là người gia và con nít nên mọi người đã quyết định hỗ trợ thuyên chuyển họ đến nơi an toàn hơn. Trần Văn Sáng tối qua nhận được điện thoại từ bộ chỉ huy, bọn họ bảo hôm nay nên rút về là vừa.

Toàn bộ khu vực hai ngày nay đã được rà soát cặn kẽ, hiện tại không còn người gặp nguy hiểm, chiến dịch chống lũ cũng xem như kết thúc. Trần Văn Sáng kiểm tra thêm một vòng nữa, đội cứu thương vốn dĩ không nhiều người nhưng hiện tại anh lại chẳng hề nhìn thấy bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc kia.

Lông mày đối phương khẽ nhíu, rảo bước đi đến chỗ Thẩm Quân Sơn. Cậu từ bên trong xe lú đầu ra ngoài, nhanh chóng hỏi.

“Cậu nhỏ, anh tìm Lan Hoa ạ?”

“Sao tôi lại không thấy cô ấy?”

“Ở phía bên kia kìaI”

Theo hướng tay Thẩm Quân Sơn, anh nhìn thấy Lý Lan Hoa đang đứng dưới tàng cây, buồn bực cúi đầu, vỗ nhẹ vào thân cây. Ánh nắng khế rọi xuống, nhưng lá cây lại chặn bớt mọi thứ. Cô bất giác ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Trần Văn Sáng.

“Có chuyện gì ư?”

“tàm sao đây, em không nỡ rời xa cái cây này!”

Thanh âm Lý Lan Hoa khẽ vang lên, đối với cô dưới gốc cây này đã để lại vô vàn hồi ức tốt đẹp. Tuy rằng nơi này hoàn cảnh gian khổ, không có phố xá sầm uất đông người, càng chẳng mang bầu không khí lãng mạn nhưng lần đầu tiên hẹn họ giữa hai người chính là ở nơi này.