Gương mặt Lý Lan Hoa phút chốc đỏ bừng cả lên, những từ này khiến cô ngượng ngùng đến mức chỉ biết mím môi giữ im lặng. Thẩm Quân Sơn thấy cô mới giây trước còn thất hồn lạc phách vậy mà hiện tại lại tửm tỉm như hoa nở mùa xuân, nhất thời cảm thấy khinh thường vô cùng.
Đúng thật là phụ nữ mà!
Lý Lan Hoa mặc kệ Thẩm Quân Sơn, rảo bước thật nhanh. Gô đưa tay bưng kính gương mặt đỏ bừng của mình. Mà Thẩm Quân Sơn biết điều, không muốn dây dưa thêm nữa, bèn vẫy tay chào tạm biệt cô rồi quay về kí túc xá nam.
Thời điểm Lý Lan Hoa quay trở về kí túc xã nữa liền nhìn thấy bị huấn luyện viên quen mắt kia. Đối phương nhìn qua giống như đang chờ cô vậy, khác xa với thời điểm ban sáng, hiện tại vị huấn luyện viên này lộ ra khuôn mặt tươi cười đầy trẻ trung thậm chí còn mang theo chút ngượng ngùng.
“Lan Hoa.”
“Anh Tuấn Kiệt!”
Người trước mặt cô lúc này chính là Tiêu Tuấn Kiệt, cũng là người mà Thẩm Quân Sơn bảo rằng nhìn quen mắt quá đối. Cô kinh ngạc nhìn anh.
“Anh Tuấn Kiệt, sao anh lại chạy tới đây rồi?”
“Trừng hợp trong quân khu điều động người đến đây huấn luyện, vậy nên anh được thuyên chuyển tới nơi này.
Lan Hoa, anh chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ nhanh chóng gặp lại nhau như vậy.”
Tâm tình anh bấy giờ vô cùng kích động. Anh vốn dĩ là người miền Nam, đã sớm quen với lối sống, nhịp điệu cùng sự sinh hoạt nơi đó. Vậy mà cuối cùng lại bị điều đi, tuy rằng trong lòng vẫn có chút kháng cự nhưng không thể không nghe theo. May mắn, ông trời cũng không đối xử tệ với anh.
Tiêu Tuấn Kiệt vừa mới đến đây không lâu liên nhận được bị trí huấn luyện viên. Thật ra nhập ngũ được một đến hai năm mới có thể được đề bạt lên chức vị này. Cho đến khi anh biết nơi này là đại học y thì miệng anh sắp ngoác ra đến tận mang tai rồi, bởi vì anh nhớ không nhầm Lý Lan Hoa theo học nơi này.
“Đúng vậy đó.”
“Hồi sáng chưa kịp chào em, em không giận chứ? Anh là huấn luyện viên được điều tới, bên dưới có nhiều sinh viên như vậy nếu chỉ chủ động chào hỏi mỗi em thì sẽ phá hỏng kỷ luật mất…”
Tiêu Tuấn Kiệt căng thẳng nhìn Lý Lan Hoa, cô mỉm cười lắc đầu.
“Em hiểu rõ những điều lệ này mà.
Đừng bận tâm!”
“Vậy thì tốt rồi.”
Nhìn Lý Lan Hoa lúc này so với bình thường không hề giống nhau chút nào.
Mũ trên đầu được tháo xuống, tóc hơi rối nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, thậm chí còn khiến cô trở nên thu hút hơn. Tiêu Tuấn Kiệt nhìn đến mức mặt mày thoáng ửng đỏ.
“Lan Hoa, nhìn thấy em anh vui lắm!”
“Em cũng vui nữa! Anh Tuấn Kiệt, thời gian không còn sớm, ngày mai phải tập trung để tham gai huấn luyện. Em bây giờ về tắm rồi ngủ đây! Nếu như đến muộn, thì anh sẽ phạt em mất thôi!”
Lý Lan Hoa liếc mắt nhìn về nhà vệ sinh, vội vàng nói. Tiêu Tuấn Kiệt suýt nữa thì đã nói hớ, làm sao mình đành lòng phạt cô đây. Nhìn bóng dáng xinh đẹp khuất dần khỏi tâm mắt, anh vui vẻ kêu lên.