Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 2139



Chương 2139

Khoảnh khắc này, bóng dáng xinh đẹp rơi ngay vào tâm mắt đối phương.

Đầm ngắn với sắc hồng nhàn nhạt, ống tay áo làm từ voan mỏng, như cánh hoa lay động giữa không trung. Làn váy che trên đầu gối, lộ ra đôi chân trắng nõn, mảnh khảnh hút mắt.

Tóc dài mang đậm hơi thở thanh xuân, vầng trán lòa xòa vài sợi tóc con con trông vô cùng đáng yêu. Ánh năng chiều rọi xuống khiến gương mặt nhỏ nhắn kia càng thêm yêu kiều, bờ môi hồng nhuận mềm mại, như thiên sứ rơi xuống trần gian.

Tiêu Tuấn Kiệt nhìn đến mức ngây ngẩn cả người.

Nhịp tim Tiêu Tuấn Kiệt mất kiểm soát, đập nhanh đến mức khiến anh như nghẹn thở. Trong đầu anh hiện tại chạy qua vô vàn ý nghĩ, tưởng tượng ra vô số loại khả năng. Chẳng lẽ Lý Lan Hoa thay đổi, muốn cùng mình đi xem kịch?

Thế nhưng buổi trưa Tiêu Tuấn Kiệt chỉ mới mở lời, chưa từng nói qua địa điểm, càng không nói là loại kịch gì…Tiêu Tuấn Kiệt lúc này hoàn toàn chỉ muốn làm theo bản năng, coi như trùng hợp thì vẫn khiến anh hưng phấn không thôi, ngay lập tức muốn chạy về phía cô.

Anh chạy vội xuống bậc thềm nhưng trong nháy mắt liền ngừng toàn bộ mọi cử động. Bởi vì anh nhìn thấy bóng dáng cao lướn quen thuộc kia đang đi về phía Lý Lan Hoa. Ban đầu sắc mặt anh vấn vô cùng bình thường, Ï cho đến khi nhìn thấy Trần Văn Sáng năm lấy tay cô, hai người đan tay vào nhau, mà Lý Lan Hoa giống như mèo con dính lấy đối phương, ngượng ngùng tựa đầu vào vai…

Tiêu Tuấn Kiệt trong nháy mắt giống như bị sét đánh bay cả người. Anh nhớ đến chuyện ban nấy Trần Văn Sáng nhắc đến bạn gái và cả chai lô hội vô cùng quen mắt nữa. Tiêu Tuấn Kiệt ngơ ngác nhìn theo hai người đang vô cùng thân mật, dính chặt lấy nhau.

Hóa ra, bọn họ không phải là quan hệ chú cháu đơn thuần sao?

Tiêu Tuấn Kiệt cảm giác mình quá mức ngu ngốc. Thời điểm từ trường đại học nhảy phắt vào quân khu hoàn toàn chưa từng nói qua chuyện yêu đương.

Khó khăn lắm trái tim mới rung động lần đầu tiên, kết quả chưa kịp làm gì thì liền đau đớn phát hiện đối phương đã là hoa có chủI Tiêu Tuấn Kiệt cảm thấy ấm ức vô cùng. Đội trưởng Trần ra tay đâu phải chỉ nhanh thông thường, mà là quá mức nhanh chóng rồi!

Lý Lan Hoa hoàn toàn chìm đầm trong niềm hân hoan được hẹn hò lần đầu tiên, một cách đàng hoàng với Trân Văn Sáng. Cô chẳng hề hay biết rằng hiện tại đang có trái tim bên lề đang vụn vỡ vì mình. Khi anh vươn tay về phía cô, cô liền ngoan ngoãn đặt tay mình lên, ngọt ngào hỏi nhỏ.

“Anh tới lâu chưa?”

Hai người rời khỏi trường vào thời gian khác nhau. Trần Văn Sáng nói mình cần phải về nhà lấy đồ một chuyến, sau đó hẹn gặp cô ngay tại đây.

Như vậy có thể tránh được phiền phức không cần thiết, hơn nữa cũng chẳng lo bị người trong trường bắt gặp. Anh khẽ khàng nắm lấy tay cô, thấp giọng trả lời.

“Không lâu lắm.”

“Con gái mà trang điểm thì lâu lắm.”

Lý Lan Hoa nghe vậy liền bĩu môi, bắt đầu giở trò làm nững. Tuy rằng cô nói vậy nhưng trên mặt không hề mang dấu vết thoa son trét phấn dày cả tấn mà chỉ đơn thuần dặm chút phấn nền, bôi chút son lên mà thôi. Đôi môi hồng nhuận mềm mại bấy giờ lại càng thêm thu hút.

“Mau đi thôi.”

Trần Văn Sáng nhịn xuống loại kích động muốn hôn cô ngay tại nơi đông người, vội vàng dời tâm mắt. Lý Lan Hoa được đối phương dân tay dắt đi nhưng không phải dẫn về phía rạp hát mà đi về bãi đậu xe. Cô ngạc nhiên.