Cũng giống như lúc còn học phổ thông, mỗi phòng trong ký túc xá của đại học đều có bốn người ở chung, nhưng phòng của cô ấy từ năm nhất thì cũng chỉ có ba người, còn thừa một cái giường ngủ ở đối diện với Lý Lan Hoa.
Khi Lý Lan Hoa đẩy cửa đi vào thì rất kinh ngạc bởi vì nhìn thấy đệm chăn ở trên giường ngủ đối diện..
Không chỉ có đệm chăn mà còn đã bố trí xong màn, phía dưới trên mặt bàn cũng đã có không ít đồ dùng hàng ngày.
Sinh viên đại học năm nay cũng đã sớm báo tin xong rồi vào ở, theo lý hẳn sẽ không có người dọn vào mới đúng.
Lý Lan Hoa cũng nghĩ không ra nhưng tim bỗng nhiên đập mạnh, cô nghĩ tới lúc buổi chiều có một học sinh chuyển trường tới…
Lúc này cửa túc xá bị đẩy ra.
Lý Lan Hoa ngẩng đầu, y như trong dự đoán vậy, nhìn thấy Kỷ Ngữ Lam ôm chậu rửa mặt đi tới.
Lý Lan Hoa: ”…
Xem ra, Kỷ Ngữ Lam đã chào hỏi với hai người cùng phòng.
Khi kết thúc huấn luyện quân sự buổi chiều, Lý Lan Hoa ôm hộp cơm một mực ăn cùng một chỗ với Trân văn Sáng, đến thời gian tập hợp thì trực tiếp đi thao trường, giải tán xong mới vừa trở về, cũng mới biết Kỳ Ngữ Lam vậy mà ở chung phòng ký túc xá với mình…
Khóe miệng cô ấy giật giật.
Kỷ Ngữ Lam thấy được nàng lúc, biểu hiện trên mặt cũng có chút dừng lại.
Đại học năm hai lại đột ngột chuyển trường tới đây, chỉ có một cái lý do, đó chính là bởi vì anh rể Trần Văn Sáng.
Vài ngày trước khi khai giảng, Kỷ Ngữ Lam nghe được tin tức bên trong, biết anh ta được điều động về đại học y khoa này làm tổng giáo quan, cho nên cô ta mới liều sống liều chết để chuyển trường tới, khi tới rồi mới biết Lý Lan Hoa cũng ở đây, thực sự là oan gia ngõ hẹp mà. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vừa nhìn thấy Lý Lan Hoa, Kỷ Ngữ Lam đã nghĩ chuyện mất mặt khi tụ hội vừa thi xong đại học.
Trong lòng của Kỷ Ngữ Lam rất không tốt.
Giống như lúc gặp cô ấy ở trong nhà họ Hứa vậy, mặc dù Kỷ Ngữ Lam không muốn chào hỏi với cô ấy nhưng dù sao còn có hai bạn cùng phòng, cô ta vẫn tương đối để ý hình tượng của mình: “Lý Lan Hoa, thật là trùng hợp, không nghĩ tới chúng ta lại trở thành bạn cùng phòng.”
“Là rất trùng hợp đó.” Lý Lan Hoa nhàn nhạt trả lời.
Cô ấy cũng không hình dung ra cảm giác gì, có vẻ giống như là đã lỡ nuốt con ruồi vậy.
Hai người cũng chỉ đơn giản bắt chuyện hai câu rồi làm chuyện của mình, trái lại thì hai người cùng phòng khác lại rất nhiệt tình với Kỷ Ngữ Lam, hôm sau vừa thức dậy còn vây quanh cô ta.
Kỷ Ngữ Lam đang ngồi ở trước bàn son môi, hai người thảo mai: ‘Ngữ Lam, màu sắc của cái son môi này thật xinh đẹp.”