Thẩm Quân Sơn nghe xong lời nói của cô ấy, không khỏi cảm thấy tức giận.
“Con mẹ nó chứ.” Cậu ta thốt ra lời thô tục, khi dễ cẩu độc thân sao.
Thẩm Quân Sơn một bụng tức giận nhưng không thả ra được, bỗng nhiên bị cô ấy túm về phía sau: “Sao vậy?”
“Xuyt!” Lý Lan Hoa làm ra động tác chớ lên tiếng.
Khoảng cách từ nhà ăn đến sân bóng rổ cũng rất dài, lúc này bọn họ đang đi trong hành lang phía ngoài lầu thí nghiệm, vừa mới qua khúc cua thì thấy được hai thân ảnh rất quen được ở trước đó không xa, một nam một nữ.
Nam mặc đồng phục bộ đội, chân mang giày lính, bóng lưng cường tráng cao lớn, tay cầm cái túi văn kiện, dáng vẻ như vừa mới kết thúc hội nghị.
Mà trước mặt anh ta đang đứng một người phụ nữ, dung mạo rất xinh đẹp, đôi mắt đẹp không nháy một cái nhìn qua anh ta.
Thẩm Quân Sơn ngó đầu xem xét, hai mắt sáng lên: ‘A ha, tróc gian tại hiện trường.”
Lý Lan Hoa hung tợn nguýt cậu ta một cái.
“Anh rể!”
Kỷ Ngữ Lam chặn lại đường của anh †a, hình như trong ngực còn ôm theo cái gì.
Trần Văn Sáng ngẩng đầu, thấy là Kỷ Ngữ Lam nên trên mặt cũng không thay đổi gì: “Sao thế?”
Kỷ Ngữ Lam oán trách vài câu với anh ta: “Anh còn đang tức giận em vì chuyện buổi sáng sao?”
“Không có, đã trừng phạt qua rồi.”
Trần Văn Sáng trầm giọng nói.
“Anh rể, em biết sai rồi.” Đôi mắt Kỷ Ngữ Lam tươi đẹp có chút nũng nịu nhìn về phía anh: “Chiêu hôm qua em mới chuyển trường tới liền tham gia huấn luyện quân sự, thế mà anh cũng không cho em một điểm mặt mũi nào, bây giờ chân em còn đau đây.”
Trần Văn Sáng nhàn nhạt nói: “Chân còn đau thì đi phòng y tế đi.”
“Được rồi, không có chuyện gì.” Kỷ Ngữ Lam lộ ra nụ cười, ra hiệu đồ vật đang ôm trong ngực: “Giữa trưa hôm nay em đi ký túc xá của nhân viên trường học tìm anh mà cũng không thấy, em thấy quần áo đồng phục trên giường đã bẩn nên em lấy về giặt sạch, coi như là em xin lỗi anh.”
Trân Văn Sáng nghe vậy, ánh mắt ngưng đi qua. Vừa rồi anh ta cũng không chú ý tới, trải qua lời nhắc nhở của cô ta mới phát hiện trong ngực cô ta đang ôm chính là đồng phục của mình.
Trần Văn Sáng nhăn lại lông mày.
Anh ta muốn cầm lại quần áo thì Kỷ Ngữ Lam tiến lên trước một bước, nhìn về anh rồi nói: “Anh rể, chị họ đã qua đời hơn ba năm rồi, anh một người đàn ông lại thường xuyên ở trong bộ đội, bên cạnh cũng không có ai chăm sóc, nếu như anh đồng ý thì để em giặt quần áo cho anh…”
Lý Lan Hoa hít sâu một hơi.
Giặt quần áo cho đàn ông, loại lời nói này thực sự quá làm cho người ta suy nghĩ khác thường…
Nhất là bây giờ, ánh mắt của Kỷ Ngữ Lam nhìn về phía Trần Văn Sáng, Lý Lan Hoa cảm thấy nhìn rất quen, giống như ánh mắt hoa sỉ mà khi bình thường cô ấy nhìn anh ta vậy.