Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 412: Tôi Kiên Quyết Không Đi





Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********
Chương 412: Tôi kiên quyết không đi
Hành lang dài ở bên ngoài phòng phẫu thuật.

Lúc này, màn đêm đã buông xuống, ánh đèn chiếu vào vách tường phản chiếu ra ánh sáng nhợt nhạt, Lam Ngọc Anh dựa lưng vào tường, ánh mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào mấy chữ lớn ở trên cánh cửa: "Phòng phẫu thuật, không có nhiệm vụ miễn vào."
Trong nhà kho, cảnh sát rối rít ập vào, cũng bắt mấy tên tội phạm đang chạy trốn.

Mà Hoàng Trường Minh ở trong ngực cô, sau khi nói xong hai chữ kia, cả người co rút một cái, miệng chảy đầy máu, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Lam Ngọc Anh cùng anh lên xe cứu thương, trên đường đi, cô nhìn hai bác sĩ đang cuống cuồng làm công tác sơ cứu cho anh.

Sau khi đến bệnh viện, trực tiếp đẩy vào phòng phẫu thuật.

Xương sườn thứ sáu và thứ chín bị gãy, một lượng máu lớn bị đè ép ở trong lồng ngực.

Lam Ngọc Anh run rẩy nhắm hai mắt lại.


Đừng sợ.

Giọng nói khàn khàn ấy vẫn còn văng vẳng bên tai cô.

Lúc đó cả người anh toàn là máu, ngay cả thở thôi cũng khó khăn, nhưng mà vẫn mở miệng nói với cô.

Trong lòng Lam Ngọc Anh không ngừng lặp lại hai chữ đó, đừng sợ, anh sẽ không có chuyện gì đâu, nhất định sẽ không có chuyện gì!.

Truyện Khác
Sau khi Lê Hoài Lâm sắp xếp người ở trong đồn cảnh sát xong, cũng quay lại phòng phẫu thuật, thấy trên người cô cũng dính nhiều máu, nhưng mà nhìn kỹ lại, phát hiện phía bên phải cổ cô có vết máu rất rõ ràng.

"Cô Ngọc Anh, cô cũng bị thương rồi!"
Lam Ngọc Anh nghe vậy, giơ tay sờ cổ một cái.

Là lúc đó mình nghĩ là Hoàng Trường Minh sắp tắt thở, cô không để ý đến nguy hiểm mà xông đến, mặc dù lúc đó đã chuyển hướng chú ý của gã đàn ông thấp bé, nhưng lưỡi dao vẫn cứa vào da cô, trong xe cứu thương, cả đường cô chỉ cúi đầu lo lắng cho Hoàng Trường Minh, cũng không để ý đến mấy thứ khác.

Lê Hoài Lâm thấy máu chảy không ngừng, không khỏi gấp rút nói tiếp: "Xem ra vết cắt khá là sâu, đừng đứng ở đây nữa, mau đi xử lý đi!" "Không cần, tôi không sao hết!" Lam Ngọc Anh lắc đầu, rất kiên trì: "Tôi phải ở đây cùng anh ấy!"
Lê Hoài Lâm thấy vậy, cũng không có đi khuyên nữa mà gọi y tá đến xử lý qua.

"Cảm ơn." Lam Ngọc Anh cảm ơn.

"Đừng có nói mấy lời khách sáo với tôi!" Lê Hoài Lâm xua xua tay, ngay sao đó còn nói: "Cảnh sát bên kia tôi cũng đã nói rồi, chờ sau khi Trường Minh phẫu thuật xong, sẽ bảo bọn họ đến tìm cô lập biên bản!"
Lam Ngọc Anh gật đầu, há miệng định nói cảm ơn, nhưng lại nhớ đến mấy lời vừa nãy của ông ấy nên lại nuốt trở lại.

Bởi vì là vết dao nên lúc xử lý vết thương có chút đau, cô y tá trẻ tuổi sợ cô đau, còn cố ý dặn dò cô cố gắng chịu đựng một chút, nhưng trong suốt cả quá trình cô không có phản ứng gì cả, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật.

Sau khi vết thương được băng bó cẩn thận, cô y tá nói vài câu nên làm gì và không nên làm gì, sau đó cầm hòm y tế rời đi.

Sau đó, một giọng nói của người đàn ông trung nên vang lên.

"Cậu Lâm!"
Lam Ngọc Anh nghe thấy tiếng liền nhìn qua, thấy Hoàng Kiến Phong mặc áo tứ thân đi đến, giống như là rất vội, cổ áo còn có hai nút chưa có đóng lại, vẻ mặt nghiêm túc thường ngày cũng biến mất mà thay vào đó là lo lắng, bên cạnh là vợ Phạm Mỹ Lệ.

Lê Hoài Lâm đứng dậy, vội vàng tiến lên: "Anh Kiến Phong!"
Là ông ấy gọi điện cho Hoàng Kiến Phong, dù sao thì ông ấy cũng làm bố mẹ, nếu con cái xảy ra chuyện gì, nhất định phải báo cho người nhà.


"Trường Minh sao rồi? Đang ở trong phòng phẫu thuật sao?" Hoàng Kiến Phong cũng nhìn về cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, vội vàng hỏi.

"Đúng vậy!" Lê Hoài Lâm gật đầu, lại vội vàng trấn an nói: "Anh Kiến Phong, anh đừng lo lắng!" "Đã xảy ra chuyện gì, sao tự nhiên lại được đưa đến bệnh viện, sao lại làm phẫu thuật ở trong?" Hoàng Kiến Phong không hiểu rõ tại sao.

"Chuyện là như thế này, vào buổi chiều cô Ngọc Anh bị bắt cóc ở lối vào của cửa quán cà phê, xác định là bắt cóc, sau khi tìm được người, Trường Minh lại lái xe đi trước, bởi vì số lượng người bên kia rất nhiều, trong lúc cứu người có xảy ra xô xát, Trường Minh bị thương khá là nặng, sau khi đến bệnh viện liên đẩy vào trong phòng phẫu thuật" Lê Hoài Lâm nói lại mọi chuyện một cách ngắn gọn.

“Tình huống bây giờ như thế nào?" Hoàng Kiến Phong nín thở hỏi.

"Hiện tại thì cũng không lạc quan cho lắm, cả người có rất nhiều chỗ bị thương nặng, gãy xương sườn thứ sáu và thứ chín, một lượng máu lớn bị ép ở trong ngực, dẫn đến khó thở, nhưng mà bác sĩ nói, sẽ nỗ lực hết sức để chữa tri!"
Sau khi nghe được câu trả lời của Lê Hoài Lâm, cả người Hoàng Kiến Phong đều chấn động.

"Ông à, ông có sao không! Cẩn thận huyết áp của ông!" Vợ ông ấy đứng ở một bên lo lắng đỡ.

Lấy thuốc hạ huyết áp mang theo bên mình, lấy ra hai viên thuốc đưa đến, sau khi Hoàng Kiến Phong uống thuốc xong cũng bình tĩnh lại, kinh ngạc nói: "Bắt cóc?" "Đúng vậy, tình hình cụ thể bây giờ thì chờ bên phía cảnh sát điều tra xong sẽ rõ!" Lê Hoài Lâm thở dài gật đầu.

Hoàng Kiến Phong chuyển hướng mắt, chú ý đến Lam
Ngọc Anh đang đứng dựa vào tường.

Trên người cô khoác âu phục của đàn ông, phía trên toàn là máu, càng nhìn càng giật mình, mà hai tay cô cũng dính đầy máu, trừ dưới cổ được băng bó cẩn thận, còn lại không thấy bị thương ở chỗ nào cả.

"Lại là cô?" Sau khi Hoàng Kiến Phong hiểu ra được vấn đề liền hỏi.

Lam Ngọc Anh lông mi run lên, cũng không có chối.


"Bây giờ Trường Minh đang bị thương nặng ở bên trong phòng phẫu thuật, tất cả là do cô?" Hoàng Kiến Phong tức giận đến cực điểm, sải bước về phía trước, chỉ tay vào mũi cô mắng: "Cô sao lại như âm hồn bất tán vậy, bây giờ Trường Minh vì cô mới biến thành như vậy, cô đã hài lòng chưa! Cô cút ngay cho tôi, ngay lập tức! Nơi này không cần cô xuất hiện, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, biến khỏi mắt của tôi ngay!"
Lam Ngọc Anh mím chặt miệng.

"Cô bị điếc sao? Tôi bảo cô cút, không được chờ ở chỗ này nữa!" Hoàng Kiến Phong giận dữ gào lên, còn suýt đưa tay đẩy cô, liên tục lặp lại: "Cút ra ngoài cho tôi cút ra ngoài cho tôi!"
Lam Ngọc Anh giống như là không nghe thấy gì cả, quật cường tiến lên nhận lấy ánh mắt của Hoàng Kiến Phong, cắn răng nói từng chữ: "Không, cháu sẽ không đi!"
Hoàng Trường Minh ở đây, cô không thể rời đi! Cô phải chờ anh!
Lam Ngọc Anh đã quyết tâm, cho dù ông ấy có mắng như thế nào, dù có nói khó nghe như thế nào, cũng không sao cả.

Hoàng Kiến Phong càng tức giận, giống như là giây tiếp theo sẽ gọi người đuổi cô ra khỏi bệnh viện vậy, Lê Hoài Lâm thấy vậy, vội vàng tiến đến ngăn cản: "Anh Kiến Phong, có lời gì thì bình tĩnh nói, bây giờ mọi người ai cũng lo cho Trường Minh cả!" "Trước hết cứ ngồi chờ ở chỗ này đi, đã vào được một lúc rồi, tin rằng Trường Minh sẽ không có chuyện gì cả!"
Lê Hoài Lâm vừa nói, vừa đỡ Hoàng Kiến Phong đến dãy ghế ở trước cửa phòng phẫu thuật, vợ Phạm Mỹ Lệ cũng ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên.

Lam Ngọc Anh vẫn dựa lưng vào tường, duy trì tư thế kia, chỉ nhìn chằm chấm vào phòng phẫu thuật.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Hành lang dần trở nên yên tĩnh, nhưng trong lòng của mỗi người đều treo lơ lửng ở trên không trung vậy.

Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên phía xa xa truyền đến âm thanh của giày cao gót gõ trên mặt đất, từ xa đến gần, rất nhanh đã dừng lại trước cửa phòng phẫu thuật..