Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 430: 430





Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********
“Hả?” Lam Ngọc Anh hoàn toàn ngây người ra, không hiểu đối phương đang nói gì.

Tiêu Thành Vân nhìn cô, kiềm nén cảm xúc rồi tiếp tục nói: “Chuyện này anh đã chôn chặt trong lòng bốn năm nay, có lẽ nó sẽ khiến anh áy náy suốt đời.

“Lam Ngọc Anh, xin lỗi”
Ngay sau đó, đột nhiên anh ấy nói ra ba chữ vô cùng nghiêm túc.

Đây là lần thứ hai Lam Ngọc Anh nghe người khác nói như vậy với mình, người đầu tiên là Hoàng Kiến Phong, còn bây giờ, người người thứ hai chính là Tiêu Thành Vân, người mà cô đã lâu không gặp, cô đột nhiên lại nhận được lời xin lỗi mà không hiểu vì lí do gì.

Cô ngây người ra một lúc.

“Bốn năm trước, vào đêm bà ngoại em qua đời, là anh đã dùng thủ đoạn khiến anh Phong mê muội nên đã làm chút chuyện không hay với em, tuy rằng cuối cùng không có chuyện gì xảy ra nhưng anh đã chụp được ảnh, khiến hai người chia tay!” Tiêu Thành Vân nói tiếp.

“Anh nói gì?” Lam Ngọc Anh không nén nổi khiếp sợ.

Tuy rằng chuyện xảy ra đã lâu rồi, nhưng nó vẫn khắc sâu trong trí nhớ của anh, mọi thứ anh đều nhớ rất rõ ràng.


“Tấm lòng của anh năm đó, em cũng biết đấy!” Tiêu Thành Vân nói đến đây thì dừng lại một lúc, biểu cảm càng phức tạp hơn so với ban nãy: “Cho nên, anh không đành lòng nhìn Lê Tuyết Trinh đau khổ, không muốn để cô ấy mất đi người chồng sắp cưới mà cô ấy yêu, tuy rằng anh biết bản thân mình rất đê tiện, làm như vậy cũng là không công bằng với em, nhưng cuối cùng anh vẫn làm vậy.”
Đúng, Lam Ngọc Anh biết tấm lòng của Tiêu Thành Vân, anh ấy thật sự rất thích Lê Tuyết Trinh.

Trong lúc tình cờ bị cô phát hiện, sau đó anh ấy cũng không giấu giếm, nói ra tất cả với cô.

Tiêu Thành Vân nói từng câu từng chữ, không hề để lộ ra chút nào là Lê Tuyết Trinh nhờ anh ấy giúp đỡ, cố tình nhận mọi trách nhiệm về mình.

“Lam Ngọc Anh, anh thật sự xin lỗi, vì những chuyện anh làm mà mọi người trở nên khó xử, bốn năm nay, anh đều cảm thấy rất có lỗi với em! Em coi anh là bạn bè vậy mà anh lại đâm sau lưng em một nhát! Em trách anh cũng được, không tha thứ cho anh cũng được, tất cả đều là do anh.” Giọng nói Tiêu Thành Vân tràn đầy áy náy, buồn bã thở dài, khi ánh mắt nhìn về phía hai người, lại cười cười: “Điều không ngờ tới chính là, bốn năm sau hai người lại có thể nên duyên, ở bên nhau một lần nữa, có lẽ ông trời đã định sẵn như vậy, lòng anh cũng dễ chịu hơn một chút!”
Lam Ngọc Anh siết chặt bàn tay.

Cô vô thức quay đầu, nhìn Hoàng Trường Minh ở phía sau.

Chỉ thấy anh nhíu mày thật sâu, có vẻ như vô cùng bất ngờ với hành động của Tiêu Thành Vân, nhưng cũng không phản bác lại.

Tiêu Thành Vân thở dài một hơi, nhún vai nói: “Nói ra hết rồi, trong lòng thật thoải mái!”
Sau đó, vẫy tay với bọn họ, xoay người rời đi hoà vào màn đêm tăm tối.

Bóng dáng cao gầy kia đi càng lúc càng xa.

Lam Ngọc Anh vẫn còn còn chưa chấp nhận được mọi chuyện, cô mím môi quay về phía Hoàng Trường Minh, đúng lúc này thì ánh đèn xe sáng chói chiếu tới, tiếng xe ô tô ngày càng gần, chiếc xe MercedesBenz màu đen rất nhanh sau đó đã dừng trước mặt họ.

Tài xế xuống xe mở cửa sau ra, Đậu Đậu nhảy xuống trước gọi: “Ngọc Anh.

Lam Ngọc Anh cúi người, ôm Đậu Đậu vào lòng.

“Này, đã tối tăm thế này các cháu còn ở bên ngoài chơi trò lãng mạn gì vậy?” Hoàng Thanh Thảo ưu nhã ngồi trên xe trêu ghẹo hai người họ, sau đó ngáp một cái: “Đúng lúc có thể giao Đậu Đậu cho các cháu, cô không phải xuống xe nữa, mệt thật, về khách sạn ngủ thôi! Cải Trắng Nhỏ, ngày mai cô còn muốn đưa Đậu Đậu về nhà họ Hoàng một hôm!” “Vâng, cháu biết rồi!” Lam Ngọc Anh gật đầu nói.

“Vậy cô đi đây!” Hoàng Thanh Thảo phất tay chào tạm biệt.

Hoàng Trường Minh nhẹ nhàng dặn dò tài xế vài câu, bảo ông ta lái xe chậm một chút.

Chiếc xe MercedesBenz nghênh ngang rời đi, Lam Ngọc Anh nhìn dáng người cao lớn bên cạnh, không nói gì chỉ cúi đầu ôm Đậu Đậu chặt trong lòng rồi đi vào biệt thự.

Thời gian không còn sớm nữa, Đậu Đậu ở nhà họ Hoàng cả ngày, trên đường về đến đây chắc đã rất mệt rồi.


Tắm rửa xong, Đậu Đậu thoải mái nằm ở trên giường rồi được Lam Ngọc Anh ru ngủ, rất nhanh sau đó đã có tiếng ngáy nhè nhẹ.

Kéo kéo góc chăn đề phòng ban đêm Đậu Đậu xoay người bị lộ tay ra, Lam Ngọc Anh tắt đèn, rón rén đi ra khỏi phòng, để cửa mở, sau đó đi tới phòng ngủ bên cạnh.

Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước ào ào, có lẽ Hoàng Trường Minh đang tắm ở bên trong.

Cô mím môi đi tới bên cửa sổ, nhìn màn đêm tối đen ở bên ngoài.

Trong lúc Lam Ngọc Anh đang thất thần, đột nhiên cảm thấy trên vai ấm áp, tiếng nước trong phòng tắm đã ngưng từ lúc nào không biết, Hoàng Trường Minh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, dáng người cao lớn đứng ở phía sau cô, trước ngực vẫn còn lấm tấm vài giọt nước đọng lại, thật là cảnh tượng khiến người ta bối rối.

Cô nuốt nước bọt, nhưng không đỏ mặt như mọi lần nữa.

“Nước vẫn còn nóng, đi vào tắm đi
Lam Ngọc Anh vẫn không chuyển động, cô đứng đó nhìn vào mắt anh: “Hoàng Trường Minh, em có chuyện muốn hỏi anh!
Hoàng Trường Minh nghe vậy, tay phải đang cầm khăn lau khô tóc chợt dừng lại.

“Những chuyện vừa rồi Tiêu Thành Vân nói đều là sự thật sao?” Lam Ngọc Anh nhíu mày, cuối cùng cũng nói ra chuyện mà cô luôn giữ trong lòng từ nãy đến giờ: “Anh chia tay với em chỉ vì bức bức ảnh đó?" “Ừ” Hoàng Trường Minh do dự nói.

Anh không phủ nhận, bởi vì năm đó anh thật sự vì nguyên nhân đó mà làm vậy.

Tuy rằng khi gặp được Nguyễn Phong ở New York, họ đã xóa bỏ được toàn bộ hiểu lầm nhưng lúc Tiêu Thành Vân nói ra mọi chuyện ngày hôm nay, anh cũng rất bất ngờ, không ngờ mọi chuyện lại là do người em cùng cha khác mẹ của anh gây ra.

Nghe được câu trả lời của anh, Lam Ngọc Anh thoáng buồn.

Hoàng Trường Minh nằm lấy vai cô một lần nữa, lần này anh hơi dùng sức, tự trách nói: "Chuyện chia tay năm đó, là anh không tốt.


Lam Ngọc Anh cần môi.

Bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu ra, bốn chữ này có ý nghĩa gì.

Thật ra, nếu nghĩ theo chiều hướng khác, cô cũng có thể hiểu được suy nghĩ của anh, bức ảnh đó ái muội như vậy, một người đàn ông sao có thể chịu được sự phản bội, nhất là với người đàn ông kiêu ngạo như anh.

Lam Ngọc Anh có thể hiểu được, không phải cô là một người cứ muốn tính toán chi li chuyện cũ, thế nhưng vẫn không thể nào ngăn bản thân không tức giận.

Bởi vì anh không tin cô, đơn phương phán cho cô một án tử hình.

Mọi cảm xúc tràn ngập trong lòng, Lam Ngọc Anh đẩy tay anh ra, sau đó đi lướt qua anh, cũng không vào phòng tắm mà trực tiếp đi thẳng tới giường, cầm lấy lấy chăn và gối.

Hoàng Trường Minh thấy vậy, biết cô muốn làm gì, anh vội vàng đuổi theo cô.

“Ngọc Anh, em làm gì vậy?”
Lam Ngọc Anh không thèm để ý tới anh, chỉ ôm chặt chăn và gối tiếp tục đi ra ngoài.

Hoàng Trường Minh vứt khăn tắm trong tay đi, nhíu mày nói: “Ngọc Anh, anh biết trong lòng em không vui, em đang trách anh, có gì thì em cứ nói thẳng ra với anh, đừng có giữ trong lòng! Phòng ngủ của chúng ta ở đây, giường cũng ở đây, em cầm chăn và gối đi thì muốn ngủ ở đâu?".