Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 46: Người Phụ Nữ Của Gia Đình





Trong màn đêm, một bóng người cao lớn đột ngột xuất hiện.


Có vẻ như Hoàng Trường Minh đã về nhà được một lúc rồi, bộ vest thường ngày đã được thay, mặc một chiếc quần tây màu xám than với áo sơ mi trắng cổ tròn bên trên, tay cầm chìa khóa, bước đi phát ra âm thanh lanh lảnh.


Lam Ngọc Anh chưa từng thấy Hoàng Trường Minh tràn đầy sức sống như vậy, cô không khỏi sững sở ở đó.


Cô đã không thể phản ứng gì cho đến khi anh ta bước tới và cải bóng đen cao lớn của anh ta bắt đầu bao trùm lấy cô.


Lam Ngọc Anh muốn đứng lên ngay, nhưng cũng không thể động đậy được, điều này chỉ khiến anh ta khinh thường.


Hoàng Trường Minh cất chìa khóa vào trong túi, vừa nhìn thấy cô còn cách đó không xa, anh ta liền ngồi dưới bóng đèn như một cậu trai vừa bị người yêu bỏ rơi.
Rồi anh bắt đầu chớp chớp đôi mắt đẹp để của mình về phía Lam Ngọc Anh, trông thật ngây thơ hết sức.
"Em định ngồi đó bao lâu nữa?" "....." Lam Ngọc Anh im lặng và không hề nhúc nhích.
“Vẫn còn chưa dậy được sao?! Hoàng Trường Minh sốt ruột nói.


Lam Ngọc Anh hơi co vai lại, khuỵu gối định đứng dậy, nhưng hai chân tê dại khiến cô lắc lư, "Chân của tôi tê dại...


Hoàng Trường Minh tối sầm mặt lại, vươn tay định chạm vào người cô.


Cả hai chân Lam Ngọc Anh bằng run lên bần bật, cuối cùng thì cảm giác tê dại cũng biến mất, cô thở phào như thể vừa sống lại.


Lúc này, Lam Ngọc Anh bắt đầu trở nên căng thẳng, cúi đầu như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó: "Xin lỗi, tôi không muốn đến muộn.
Thực ra tôi đã đến khá sớm rồi! Nhưng lại quên mất là tòa nhà nào......
“Ngốc!” Hoàng Trường Minh nói, “Không biết gọi điện cho tôi sao? "Tôi...
Lam Ngọc Anh lại ấp ủng.


Hoàng Trường Minh khẽ nheo lại đôi mắt đen sắc lạnh, "Hử? Em vẫn chưa lưu số điện thoại của tôi sao?" Lâm Ngọc Anh đã hoàn toàn cứng họng và không biết nên trả lời thế nào.



Sắc mặt Hoàng Trường Minh càng trở nên u ám hơn trước, nhìn cô chăm chăm không chớp mắt trước khi quay lưng lại bước đi dẫn đường.


Lam Ngọc Anh nhìn bóng lưng cao lớn nghiêm nghị của anh ta lúc này giống như một dã thủ vừa bị bóng đêm chọc tức.
Cô sợ hãi không dám tiến lên.
Mãi đến khi anh ta đi trước được vài bước mới quay lại trầm giọng nói với cô, "Còn không theo kịp sao?" “Vâng!” Ngọc Anh nặng nhọc nói.


Khi vừa đóng cửa lên lầu, điều đầu tiên Hoàng Trường Minh nói với cô là: "Mau đưa điện thoại cho tôi."

Lam Ngọc Anh không dám chọc tức con sói thêm nữa, liền ngoan ngoãn lấy điện thoại ra khỏi túi và đưa nó cho anh với thái độ cực kỳ cung kính

Sau khi nhận lấy chiếc điện thoại, Hoàng Trường Minh lướt nhanh những ngón tay mảnh khảnh trên màn hình.


Tới khi trả lại cho cô, anh nói lạnh lùng: "Tôi lưu lại rồi đó, từ giờ đừng nói là không tìm được số của tôi nữa đấy!" “Vâng!” Lam Ngọc Anh ngoan ngoãn gật đầu.


Nhìn biểu cảm thẹn thùng hối lỗi và thái độ nghe lời của Lam Ngọc Anh, khỏe môi mím chặt của Hoàng

Trường Minh dường như lại cong lên thành một nụ cười.


Lam Ngọc Anh khom người cởi dây giày, cô ngạc nhiên khi mở tủ giày ra, bên trong có một đôi dép lê nữ màu hồng.


Nhìn thấy nó, cô không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Hoàng Trường Minh đang bước vào, tim đập loạn xạ.


Nó không hề kêu lạch cạch trên mặt đất như trước, cũng không lỏng lẻo hay quả bóp chân, kích thước vừa phải.


Lam Ngọc Anh chợt nuốt khan nước bọt.


Khi bước vào cửa, cô đi theo sau anh, hai người lần lượt bước lên lâu.



Khi cô đi tới cửa phòng ngủ, Hoàng Trường Minh đột nhiên quay đầu lại hỏi cô: "Em đã mua đồ chưa?" "Tôi mua nó rồi...." Lam Ngọc Anh xấu hổ cụp mắt xuống.


Hai chiếc hộp nhỏ nhét trong túi khiến cô đỏ mặt, tim đập chân run mỗi khi vô tình chạm phải nó trên đường đi.
"Tốt!” Hoàng Trường Minh mỉm cười đắc ý.


Và chỉ hai giây tiếp theo, anh đột nhiên vươn tay ôm cô lên.
"Gì vậy?!

Lam Ngọc Anh chợt sửng sốt kêu lên.


Ngay sau đó cô lại đành ngậm miệng lại, nhưng khuôn mặt thì càng ngày càng đỏ như cà chua chín, đặc biệt là khu vực từ hai gò má đến gốc mang tai.


Đôi chân dài miên man của Hoàng Trường Minh bước từng bước thật dài đi thẳng vào phòng ngú.


Lam Ngọc Anh cảm thấy càng ngày càng khó nuốt nước miếng, không nhịn được nhắc nhở, "Khoan...
tôi.....còn chưa đi tắm!" “Vậy thì tầm cùng nhau luôn.”

Hoàng Trường Minh nhẹ giọng nói.
"Hả...
Ừm..." Lam Ngọc Anh đầu thể trái lời nữa, theo thói quen ngoan ngoãn gật đầu.


Nhưng khoan đã....
Cùng nhau tắm rửa?

Lúc này cô mới nhận ra những gì anh ta vừa nói, và mắt cô bỗng mở to kinh ngạc.


Đã quá muộn để ngăn cản bước chân của Hoàng Trường Minh vào phòng tắm.
Cô chỉ còn cách cổ gắng vươn tay ra và chật vật bán vào khung cửa phòng tắm.



Nhưng dĩ nhiên sức nữ nhân yếu đuối chẳng thể chống lại một Hoàng Trường Minh cường tráng như thế

Khi vòi hoa sen vừa mở ra, Hoàng Trường Minh cũng nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi Lam Ngọc Anh.


Rồi như không thể ngăn cản như ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể, trong không gian nhỏ hẹp của phòng tắm, Lam Ngọc Anh nhanh chóng bị lột sạch.


Ngón tay của Hoàng Trường Minh mân mê trên cơ thể cô như mân mê một cánh hoa, khiến toàn thân cô đều bất giác run lên.


Tiếng nước từ vòi sen chảy róc rách không ngừng, xen lẫn tiếng thở dồn dập của đội nam nữ...


Sáng sớm, Lam Ngọc Anh cảm thấy hơi đói và bừng tỉnh dậy.


Hoàng Trường Minh tối hôm qua vẫn còn một vài việc cần làm, nên sau khi ra khỏi phòng tầm thì không ép cô phải lên giường ngay.
Tuy nhiên, anh ta lại quên đóng rèm cửa, khiến ánh sáng ban mai vô tình tràn vào từ cửa sổ.


Vừa ngồi dậy, Lam Ngọc Anh đỏ mặt khi nhìn thấy tư thế ngủ của hai người.


Hoàng Trường Minh để nửa người cô nằm đè lên mình như năm trên một cái gối,

Một cánh tay của anh đang ôm chặt lấy cơ thể của cô, và vị trí của lòng bàn tay đang bao phủ trên bờ mông trái mềm mại của cô.......


Lam Ngọc Anh cố gắng gỡ nó xuống, nhưng chỉ khiến anh ta giữ nó chặt hơn.


Bất lực, cô đành phải đẩy đầu anh, nói lớn: "Tôi đói.
"

Hoàng Trường Minh chậm rãi mở mắt ra, trông có vẻ vẫn còn buồn ngủ.


Anh ta khẽ nhếch khỏe mỗi lên, rồi nhẹ nhàng lật người lại khiến toàn bộ sức nặng của anh đè lên người cô, sau đó mới cất giọng khàn khàn giọng nói: "Mới sáng sớm như vậy mà em đã muốn làm nữa rồi à?” "Không phải!” Lam Ngọc Anh cố gắng làm vẻ mặt đáng thương, “Tôi thực sự rất đói.......


Như để chứng minh, cái bụng trống rỗng của cô đã kêu lên hai lần cùng lúc.



Hoàng Trường Minh vẫn không có ý buông tha cô, anh ta đỡ lấy cánh tay của Ngọc Anh đang định đánh mình, nói: "Gần đây không có cửa hàng ăn sáng.
Tôi sẽ phải lái xe hơn mười phút.
Nếu em thực đói và không thoải mái thì đi tầm trước đi, rồi tôi sẽ đưa em đến đó."

Lam Ngọc Anh nắm lấy một cánh tay của anh ta khi đứng dậy.


Nhìn vào mắt anh, cô suy nghĩ một chút nói: "Thật ra cũng không nhất thiết phải phiền phức như vậy…....


Thế là, khi Hoàng Trường Minh bước ra khỏi phòng tắm, cửa ra vào cũng vừa được đóng lại, và một bóng dáng mảnh khảnh vừa đi ra ngoài năm phút trước đã quay lại với một túi ni lông có in logo của cửa hàng tiện lợi trên tay.


Lam Ngọc Anh đi thẳng vào bếp, rửa tay và cẩn thận sơ chế từng nguyên liệu một.


Cô chỉ mua tổng cộng ba thứ mì, trứng và hành lá.


Từ sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, Lam Ngọc Anh đã không còn là một tiểu thư lá ngọc cành vàng nữa.
Cô và bà ngoại phải sống dựa vào nhau.
Vì vậy, cô đã tự học tất cả những công việc nội như nấu ăn trên băng ghế trong nhà bếp từ khi còn rất nhỏ.


Mùi thơm của hành lá xắt nhỏ khi xào trong dầu nóng bốc lên nghi ngút.


Hoàng Trường Minh như bị mê hoặc, đi theo cô vào bếp, dựa vào khung cửa với hai tay đút túi.


Lam Ngọc Anh lúc này đang đeo tạp dề, cô buộc hai dây tạp dễ lại trên eo rồi vén những lọn tóc lòa xòa từ trán ra sau tai, làn da không chút son phần vẫn trắng sáng và trong veo.
Sau đó nhẹ cúi xuống điều chỉnh lửa bếp trên bếp.


Trong lòng Hoàng Trường Minh có cảm giác gì đó thật kỳ lạ, nhất thời chính anh cũng không thể giải thích rõ ràng.


Lần đầu tiên trong ngôi nhà này có hơi ấm của người phụ nữ và mùi vị của tình yêu thương.



.