Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 531



Chương 531

Lam Ngọc Anh vừa đi vừa quan sát chung quanh. Cuối cùng cô cũng hiểu được cảm giác lạnh lùng kia từ đâu mà ra, bởi vì trong biệt thự chỉ có mỗi một người hầu kia chứ không còn ai khác, thậm chí không thấy Lại Diệp mà lần nào cũng lạnh lùng kiêu căng nhìn cô.

Lam Ngọc Anh vào phòng khách, thấy Lam Khải Dương đang ngồi trên sofa, trên tay là một tờ báo, đeo kính viễn thị, hai bên tóc mai đều đã bạc phơ, trông như già đi mấy tuổi.

Người hầu lại gần nói với ông một tiếng thì ông mới quay sang nhìn cô, kinh ngạc thật lâu mới nhớ kêu cô ngồi xuống.

Bốn năm thời gian khiến hai cha con vốn không mấy thân thiết giờ càng thêm lúng túng. Hai người chỉ hàn huyện mấy câu đơn giản, sau đó Lam Ngọc Anh mới nhắc đến chuyện thấy Lam Ngọc Thiên làm nhân viên phục vụ trong nhà hàng. Cho dù muốn đi làm, ít ra cô ta cũng phải làm việc ở Lam thị mới đúng.

Nghe thấy cô nhắc đến Lam thị, Lam Khải Dương mới thở dài: “Lam thị đã sập đổ từ lâu rồi.”

“.. Sập đổ ư?” Lam Ngọc Anh ngẩn người.

“Đúng thế, đã sập đổ từ lâu rồi.” Lam Khải Dương thở dài liên tục.

“Sao lại sập đổ? Chuyện từ khi nào… Lam Ngọc Anh càng ngơ ngác.

“Sập đổ từ bốn năm trước.

Lam Ngọc Anh không ngờ lại xảy ra biến cố lớn đến thế, nhất thời không thể tiêu hóa được ngay lập tức, đồng thời cũng không tài nào hiểu nổi: “Cho dù Lam thị đã sập đổ thì Lam Ngọc Thiên cũng chưa đến nỗi phải làm nhân viên phục vụ chứ..

“Chuyện của bà ngoại con năm đó, ba cũng biết rồi.” Lam Khải Dương bỗng nói.

Lam Ngọc Anh nhíu mày, không ngờ Lam Khải Dương lại nhắc đến chuyện này.

“Bà ngoại của con đột nhiên qua đời đều là vì Ngọc

Thiên” Lam Khải Dương dừng lại một chút: “Thực ra con bé ra nông nỗi này đều là do Trường Minh.

Hoàng Trường Minh ư?” Lam Ngọc Anh ngày người.

“Ừ. Năm đó chẳng phải cậu ta trút giận hay con hay sao?” Lam Khải Dương gật đầu: “Năm đó vì Ngọc Thiên mà bà ngoại con qua đời, sao cậu ta có thể dễ dàng tha thứ cho con bé. Bốn năm trước, cậu ta đã từng ngồi ở chỗ mà con đang ngồi, nói là sẽ bắt con bé phải trả giá đắt vì cái chết của bà ngoại con. Bây giờ con bé đã không còn là thiên kim tiểu thư gì nữa mà chỉ còn cách làm nhân viên phục vụ bàn cho các nhà hàng ở Sài Gòn mà thôi.

Lam Ngọc Anh siết chặt hai tay, trong lòng cảm thấy thật khó tin. Chẳng trách Lam Ngọc Thiên lại nói thế, thì ra là vì Hoàng Trường Minh!

Chẳng qua năm đó hai người đã chia tay, cô biết cái chết của bà ngoại có dính líu tới Lam Ngọc Thiên, nhưng không thể làm gì cô ta. Khi đó hình như anh cũng không biểu hiện cái gì, không ngờ lại âm thầm làm chuyện như vậy…

Lam Ngọc Anh liếm môi: “Thế còn việc Lam thị sập đổ. Chẳng lẽ cũng liên quan tới anh ấy?”

“Cho dù không có liên quan trực tiếp thì cũng có liên quan gián tiếp. Lam Khải Dương cười khổ: “Cậu ta nói cho ba biết chuyện Lại Diệp thường xuyên đánh bạc ở Macao, còn sưu tầm được rất nhiều bằng chứng. Sau này ba đi điều tra mới biết thì ra bà ta lén lút biển thủ tài chính của công ty để trả nợ cờ bạc! Chuyện này bị các cổ đông khác biết nên đều rút vốn, Lam thị chỉ còn lại cái vỏ rỗng, đành phải tuyên bố phá sản”

“Nhưng chuyện này không thể trách người khác, tất cả đều tại Lại Diệp, tại ba không có mắt nhìn người, bị người bên gối gài bẫy mà không phát hiện kịp thời! Ba đã đâm đơn ly dị với bà ta, chẳng qua đến bây giờ bà ta vẫn dây dưa không chịu đồng ý. Bây giờ ba chỉ còn lại căn biệt thự và tiền lương hưu mà thôi.”

Lam Khải Dương im lặng một lát rồi thở dài: “Còn Ngọc

Thiên thì coi như con bé tự làm bậy đi!”

Lam Ngọc Anh mãi mà không thể bình tĩnh lại được.

Trong biệt thự bên kia, Hoàng Trường Minh cúi người rửa mặt trước bồn rửa, anh vừa tắt vòi nước, lấy khăn mặt lau tay thì đụng vào máy cạo râu.