Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 617



Chương 617

Hoắc Trường Minh cúi người, những câu nói trong ác mộng của cô đều hoàn toàn lọt vào tai anh. Giống như lúc trước khi hôn mê vậy, cô không ngừng gọi con, dưới đáy mắt có một giọt nước mắt như được kết tinh từ những sự đau khổ, chầm chậm chảy xuống.

Yết hầu của Hoắc Trường Minh nhấp nhô mấy lần, giơ một cánh tay khác lên, cẩn thận nhẹ nhàng ôm cô lại, mỗi anh đặt lên trán cô. Dường như cảm nhận được một sự an ủi trong đêm lạnh giá, dần dần, Lam Ngọc Anh bình tĩnh lại, hơi thở đều đặn hơn. Hoắc Trường Minh dùng lòng bàn tay, gạt đi giọt nước mắt còn đọng bên khỏe mắt cô.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó có một y tá bước vào.

Hoắc Trường Minh nhẹ nhàng buông tay cô ra, đặt vào trong chăn, lúc anh đứng dậy, còn chỉnh sửa chăn lại ngay ngắn, sau đó nhìn sang y tá, “Làm phiền cô chăm sóc cô ấy cẩn thận thêm chút, tôi sắp phải về rồi!”

Ra ngoài bệnh viện, anh vẫy một chiếc taxi lại. ở phía đông thành phố tọa lạc một khu vực gồm các tòa biệt thực kiểu cũ, ở trong các tòa biệt thự đó cũng chỉ có các gia tộc lâu đời, trong đó cũng có nhà họ Diệp, nhà họ Diệp bây giờ cũng chỉ còn lại hai vị lớn tuổi, các con đều đã xuất ngoại, hai vị trưởng bối không thích ứng được với cuộc sống và văn hóa ngoại quốc, nên vẫn ở lại với quê hương.

Có điều con trai trưởng của nhà họ Diệp hình như gần đây có về nước thăm người thân.

Xe taxi dừng lại ở ngoài sân, Hoắc Trường Minh mở cửa xe ra, sau đó trực tiếp sải bước đi vào.

Trong phòng ngủ trên lầu, Diệp Tấn đang mặc đồ ngủ nằm trên giường, nhìn đồng hồ đã không còn sớm nữa, nên đang chuẩn bị cất sách tắt đèn đi ngủ, vào ngay lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, người làm mở cửa đi vào, “Cậu Tấn, có khách đến tìm cậu!”

Khách?

Diệp Tấn lần nữa nhìn lên đồng hồ, ai lại tới thăm vào giờ này chứ? Mặc dù rất bất ngờ nhưng Diệp Tấn vẫn theo xuống lầu

Đến lúc nhìn thấy Hoắc Trường Minh đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, level bất ngờ tăng thêm, vì anh không ngờ rằng đối phương lại biết chỗ ở của mình, quan trọng hơn là, đêm hôm khuya khoắt thế này mà đối phương còn đến tìm anh.

“Ngại quá, đã muộn rồi mà vẫn quấy rầy” Hoắc Trường Minh đứng lên nói.

Diệp Tấn đẩy mắt kính lên, mỉm cười, sau đó bảo người làm dâng trà lên.

Cùng ngồi xuống, Diệp Tấn âm thầm xem xét đối phương là Hoắc Trường Minh, thấy anh đột nhiên xuất hiện trong phòng khách nhà mình đã đủ kinh ngạc rồi, điều càng khiến anh ấy kinh ngạc hơn nữa là, hình như anh dầm mưa rồi mới tới đây, bộ đồ Vest trên người ướt đầm đìa, tóc tại cũng ướt nhẹp rũ xuống.

Có điều cho dù nhếch nhát đến dạng này, nhưng tinh thần anh lại không chút chật vật, gương mặt với ngũ quan cương nghị vẫn vô cùng xuất chúng.

Sau khi người làm dâng trà lên, Diệp Tấn chủ động lên tiếng trước, “Ngài Hoắc, không biết có việc gì cần chỉ bảo?”

“Có việc. Hoắc Trường Minh nhàn nhạt nói.

“Có phải là chuyện gì liên quan tới Ngọc Anh không?” Diệp Tấn suy nghĩ một hồi rồi hỏi.

Bởi vì sợi dây kết nói giữa hai người dường như cũng chỉ có Lam Ngọc Anh.

“Đúng vậy.” Đôi mắt ảm đạm của Hoắc Trường Minh chợt như phát sáng,“Tôi muốn biết, vì sao Lam Ngọc Anh phải tìm bác sĩ tâm lý thăm khám.

Diệp Tấn nghe vậy, cười giải thích, “Chuyện này, lần trước ở bệnh viện, hình như tôi đã nói rồi thì phải.”

“Ngài Diệp, tôi muốn biết nguyên nhân thực sự là gì!”

Hoắc Trường Minh càng đè giọng nói.

Diệp Tấn từ tốn nhíu mày lại, giống như đây là một câu hỏi khó đối với anh ấy vậy, đồng thời cũng đang suy nghĩ có nên thực sự trả lời câu hỏi này hay không, dù sao về công thì cô là bệnh nhân của anh, còn về tư, thì Lam Ngọc Anh lại là bạn của anh, anh ta nghĩ trách nhiệm của anh ta là bảo vệ bí mật cho cô.

Hoắc Trường Minh dường như có thể đoán được anh ta đang nghĩ gì, thả lỏng hai chân xuống, nghiêng người về phía trước, gằng giọng từng câu từng chữ, “Đứa bé đó là của tôi và cô ấy, tôi cần phải biết chân tướng!”

Diệp Tấn sau khi nghe vậy, quá khiếp đảm.

Dùng đôi mắt khó tin đến tột đỉnh nhìn anh, một lúc lâu sau mới đẩy gọng kính lên, giống như đang nghĩ thông suốt, “Thì ra…… năm đó Ngọc Anh mang thai đứa bé, lại là của anh!”

Sau khi biết vậy, Diệp Tấn cũng không giấu diếm nữa.