Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 646



Chương 646

Tuy là kết quả mà Hoàng Trường Minh đích thân xử phạt, nhưng cũng không cần bản thân phải ra tay, chỉ dặn dò nhân viên là được, vì vậy nên cụ thể như nào cũng không biết.

Ngược lại không phải cô sợ gặp Lam Thiên Thảo, mà là sợ đối phương vứt bỏ đi tình cảm của mình.

Vào nhà hàng, sau khi được sắp xếp chỗ ngồi, Lam Ngọc Anh cố ý tìm một vòng, nhưng không thấy bóng dáng Lam Thiên Thảo đầu, nhớ đến lần trước nghe thấy cô ấy bị giám đốc trách mắng không chút nể nang, hoặc có lẽ đã từ chức hoặc là bị sa thải rồi.

Không biết có phải cố ý không, Hoàng Trường Minh đã gọi phần ăn gia đình.

Khi nhân viên order nở nụ cười rời khỏi thì thấy cô ấy rất không thoải mái, tay đặt lên bàn rồi lại bỏ xuống.

Bánh Bao hình như từ nhỏ đã quá quen với cảnh này, lặng lẽ mân mê, rồi lấy khăn ăn nhét vào cổ áo, đôi tay trắng non cầm dao và nĩa, nhìn vô cùng đáng yêu.

Lam Ngọc Anh không nhịn được, sát lại gần hôn lên má cậu bé một cái. Mặt Bánh Bao đỏ lên ngay tức thì, nhếch đôi môi nhỏ với bộ dạng thẹn thùng.

Ngược lại là Hoàng Trường Minh phía đối diện, mặt mày đột nhiên u ám mấy phần, may mà lúc đó nhân viên mang đồ ăn lên, chuyển sự chú ý đi ít nhiều.

Vì sau khi ngồi xuống có nhắc đến lời mời đặc biệt, ăn được nửa giờ thì nhân viên mang lên một chiếc bánh gato rất tinh tế, là hình châm biếm miệng khỉ giống với cái áo Bánh Bao đang mặc, phía bên trái miệng khi viết chữ happybirthday bằng socola.

Bánh được mang lên thu hút ánh mắt của Bánh Bao.

Lam Ngọc Anh nhìn khuôn mặt trắng hồng của Bánh Bao mà vui vẻ nhưng cũng buồn phiền vì đã lỡ thời gian, đặt lời thề thầm, sau này mỗi năm sinh nhật con trai, cô nhất định đều tham gia, đều phải chúc mừng nó, khiến nó vui vẻ, lớn lên khỏe mạnh mập mạp.

Cô ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thẳng cặp mắt sâu thẳm của người đối diện đó.

Không biết có phải do đèn quả sảng không, rừng rực giống như có thể làm quả tim phát bỏng, mà ở dưới bàn, bàn tay thô ráp của Hoàng Trường Minh lại duỗi ra, nhẹ nhàng che bàn tay trên đầu gối cô, như đang âm thầm an ủi cái suy nghĩ dễ nhận ra của cô. Tuy động tác nhỏ như thế, nhưng ai cũng có thể phát hiện ra.

Lam Ngọc Anh toàn thân cứng đờ, chân và bụng mềm nhũn, may mà anh chỉ che phía trên và không dùng lực bàn tay, cô kéo ra hoang mang, nhét vào tóc dưới tại một cách không tự nhiên, lấy cây nến ra cắm: “Con Yêu, chúng ta cùng ước đi!”

“Vâng!” Bánh Bao gật đầu nghe lời.

Đôi mắt to tròn chăm chú nhìn cô đang cắm số “4” màu đỏ lên trên bánh, sau đó học theo cô chắp tay lại. Ngại ngùng liếc trộm cô một cái, khuôn mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng bắt đầu cầu nguyện: “ con hy vọng sẽ luôn sống cùng Anh Anh! Cả bố nữa!”

Câu cuối cùng là vì Hoàng Trường Minh nhìn nên mới nói thêm vào. Lam Ngọc Anh nghe được nguyện vọng của Bánh Bao, sống mũi cay cay, mắt mờ mờ.

Trẻ con không khôn ngoan như người lớn, trong lòng nghĩ gì, thì sẽ nói ra.

Hoàng Trường Minh nghe được nguyện vọng của con trai, khuôn ặt lạnh lùng cũng rất xúc động, yết hầu cũng chuyển động 2 nhịp, nhưng cũng không quên vẩy nước lạnh lên người cậu bé: “Đồ ngốc, lời ước nói ra thì mất linh!

Bánh Bao nghe xong, liền hoang mang: “ vậy con ước lại lần nữa!”

“Ừ” Lam ngọc Anh nhẹ nhàng nói.

Ăn cơm tối xong, Hoàng Trường Minh gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền.

Bánh Bao hình như ăn quá nhiều bơ của bánh gatô, lại thêm uống không ít nước ngọt, lúc chuẩn bị rời đi, bàn tay nhỏ bé đã ôm lấy bụng, kẹp chặt hai chân, trên mặt nhăn nhỏ: “Ngọc Anh.”

“Cục cưng sao vậy?” Lam Ngọc Anh quan tâm, vội vàng hỏi.

“Cục cưng đau bụng, muốn đi ị thối!” Bánh Bao giải thích nói.

Lam Ngọc Anh liếc nhìn bàn ăn liền hiểu ra, nắm lấy tay nhỏ bé của cậu bé: “Đừng vội, ở đây có phòng vệ sinh, chúng ta lên đó xong lại đi!”

Bởi vì cô từng tới đây ăn cơm một lần, cho nên vẫn nhớ phòng vệ sinh ở đâu. Cô cầm lấy túi xách, dẫn theo Bánh Bao đi về phía nhà vệ sinh. Chỉ là lúc sắp đến nơi, Hoàng Trường Minh đã bước nhanh về phía trước: “Tôi dẫn thằng bé đi, cô tới trong xe trước, chờ tôi!”