Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 663



Chương 663

Hoàng Trường Minh động tác cũng giống như vậy, nhưng sau khi làm xong, lại duỗi tay ra hướng về phía của cô “Bữa trưa mà em chuẩn bị cho anh đâu?”

“Đây.” Lam Ngọc Anh run sợ lên trả lời. Cúi đầu đem hộp cơm cách nhiệt trong túi đưa ra cho anh.

“Còn cố ý làm hai món ăn?” Hoàng Trường Minh sau khi nhận được, liền mở ra, nhưởng mày nói tiếp “Tôm xào dưa chuột, sườn xào chua ngọt, ừm, mùi vị không tệ.

“..” Lam Ngọc Anh giật giật khỏe miệng.

Thế nào là cố ý làm? Chẳng qua là buổi trưa nàng cùng bánh bao nhỏ ăn cái gì, liền để lại cho anh một ít….

Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy Hoàng Trường Minh là cố ý nói như vậy.

Lam Ngọc Anh lúng túng nhìn về phía Diệp Tấn “Ừm, buổi trưa anh ấy không ăn cơm, nên tớ mang đến đây, tớ có làm rất nhiều, Diệp Tấn, cậu có muốn ăn một chút không?”

“Không cần, buổi trưa tớ ăn rồi.” Diệp Tấn cười lắc đầu.

Vừa dứt lời, giọng nói trầm tĩnh của Hoàng Trường Minh lại vang lên thêm lần nữa “Ngọc Anh, lây giúp anh chai nước.”

“Vâng.” Lam Ngọc Anh liếc nhìn chai nước suối ngay dưới chân của anh. Bình nước mới vừa đưa tới, lại tiếp tục “Ngọc Anh, có khăn giấy không.”

“… Lam Ngọc Anh cắn môi.

Lam Ngọc Anh không thể làm gì khác ngoài việc đem bọc khăn giấy mở ra, rút ra một tờ giấy đưa tới.

Không nghĩ tới, Hoàng Trường Minh lại trắng trợn, trực tiếp nắm lấy tay cô, dùng ngón tay thô ráp xoa xoa lấy lòng bàn tay của cô.

Không chỉ có bánh bao nhỏ, mà bên cạnh Diệp Tấn cũng đang nhìn…

Lam Ngọc Anh xấu hổ lườm anh một cái, hốt hoảng rút tay về phía sau lưng.

Lo sợ lần sau anh sẽ lại đưa ra các dạng yêu cầu khác nhau, nên cô dắt bánh bao nhỏ đứng dậy, mượn cớ rời đi “Hai người cứ từ từ câu cá, tôi mang Đậu Đậu đi xung quanh một chút…”

Lam Ngọc Anh cùng bánh bao nhỏ sau khi rời đi, chỉ còn lại Hoàng Trường Minh và Diệp Tấn.

Hoàng Trường Minh chậm rãi ăn hết bữa trưa, đặt hộp cơm cách nhiệt xuống, cùng Diệp Tấn ở bên cạnh chuyên tâm dồn chỉ để câu cá. Cần câu cầm trong tay giật giật, anh đột nhiên khẽ nói “Anh Diệp, anh nhìn thấy khu vực của tôi hình như đặc biệt cảm thấy hứng thú.

Diệp Tấn không nghe ra được ý tứ trong lời nói của anh, đầu tiên là kinh ngạc trước cái nhìn thấu đáo của anh, sau đó cười một tiếng, không có trốn tránh, cùng ý tứ mà ám chỉ đáp lại “Cô gái tốt thì ai cũng thích.”

“Ha ha.” Hoàng Trường Minh cười một cách khó hiểu.

Nếu đã nói ra, Diệp Tấn dừng một chút, sau đó vẫn chủ động nói “Tôi ngược lại là cảm thấy, nếu như dùng một đứa trẻ để trói người ta trở về bên mình, thì không phải là quân tử đâu.”

“Tôi chưa bao giờ cho mình là quân tử.” Hoàng Trường Minh nhếch môi, đôi mắt sâu thẳm khẽ nheo lại trên những đàn cá đang trôi nổi ở trên bờ sông “Tuy nhiên, anh chỉ hiểu được nhiều câu chuyện ở phía bên ngoài, anh cho là đó là trói buộc, nhưng cũng không biết đó là do nội tâm của cô ấy lựa chọn, thật ra thì giống như câu cá vậy, mồi câu bày ở nơi đó, người muốn sẽ mắc câu.”

“Chà, hình như có động tĩnh.”

Đột nhiên, Hoàng Trường Minh nhướng mày nói.

Quả nhiên, trên mặt sông xuất hiện những gợn sóng, anh vẫy vẫy cánh tay của mình, nhấc cần câu lên, vui sướng khi câu được con cá lớn.