Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 741



Chương 741

Hoàng Trường Minh phun ra một vòng khỏi, nhưng ánh mắt lại rõ ràng đang nói anh không hề nói đùa.

Lam Ngọc Anh hoảng sợ nuốt nước bọt, tiến tới ôm lấy một cánh tay của anh: “Hoàng Trường Minh, chuyện có con vẫn là nên thuận theo tự nhiên đi mà! Em cũng muốn sinh thêm cho anh một đứa con gái, nhưng loại chuyện này không thể quá gấp gáp được, anh đừng có muốn nhanh có rồi làm bừa! Hơn nữa, nếu như bây giờ có em bé, chắc hẳn phải phân tán một nửa sự chú ý, em vẫn còn muốn bù đắp thật tốt tình thương của người mẹ mà Đậu Đậu không có trong bốn năm qua…“

Cuối cùng, cô nói đến sắp rách cả miệng, mà chỉ miễn cưỡng đổi lại được sự đồng ý tạm thời của Hoàng Trường Minh.

Thở phào nhẹ nhõm, điện thoại nhét trong túi bỗng nhiên rung lên, có một tin nhắn được gửi đến, hiển thị người gửi là Lê Hoài Lâm.

Lam Ngọc Anh vỗ đầu một cái, nhớ ra chuyện mượn sách.

Một buổi chiều vào giờ hành chính.

Sau khi Lam Ngọc Anh cho Đậu Đậu ăn cơm trưa xong, cô đi ra khỏi biệt thự một mình. Chú Lý đỗ xe Mercedes Benz ở trước cửa một quán cà phê khá vắng vẻ.

Cô vừa xuống chưa được bao lâu thì chuông điện thoại vang lên.

Quả nhiên, màn hình bỗng hiện lên ba chữ “Hoàng

Trường Minh”.

Cái người đàn ông này, bám cô đúng là quá chặt. Sau khi đường dây được kết nối, giọng nói trầm tĩnh của Hoàng Trường Minh vang lên: “Em phải đi gặp ông Lê Hoài Lâm sao?”

“Ừ” Lam Ngọc Anh không trốn tránh. Cô cố ý không nói cho anh biết, vì sợ anh sẽ phản đối, hoặc sẽ đi theo cô. Mà như vậy thì quá khoa trương trong khi cô chỉ tặng một quyển tiểu thuyết tiếng Đức cho Lê Hoài Lâm thôi mà.

Hoàng Trường Minh ở đầu máy bên kia tất nhiên là không vui vẻ, đối với sự ghen tuông bất kể lúc nào của anh đúng là làm cô dở khóc dở cười.

Khi cô đẩy cửa quán cà phê ra thì tiếng chuông gió vang lên, nên cô tranh thủ nói: “Không nghe anh nói nữa, tôi đi vào rồi! Về rồi hãy nói!”

Nói xong, cô can đảm cúp máy, còn đặt chế độ im lặng.

Quán cà phê nằm trong một con hẻm trong khu phố cổ. Tuy cửa ngoài nhìn bình thường, nhưng sau khi bước vào thấy có giá sách xếp ngay ngắn, không gian rất yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn dương cầm du dương. Lam Ngọc Anh ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Lê Hoài Lâm ngồi trên tầng hai đang mỉm cười với mình.

“Ông Hoài Lâm!”

“Cô Ngọc Anh, mời ngồi!”

Lê Hoài Lâm vội vàng chào hỏi cô, rồi chỉ vào chiếc cốc sứ cao màu trắng trước mặt cô: “Vừa rồi tôi gọi một ly cappuccino cho cô, các cô gái trẻ các cô chắc đều thích món này!”

“Cảm ơn!” Lam Ngọc Anh cười cảm ơn.

“Cô Ngọc Anh, cô có mang quyển tiểu thuyết tới không?”

Lê Hoài Lâm không đợi cô chủ động đưa ra đã nóng lòng nói, cho thấy ông ấy rất muốn đọc cuốn tiểu thuyết này. Cô vội vàng gật đầu: “Tôi có mang, tôi đưa cho chú đây!”

Lúc cô lấy nó ra từ trong túi, Lê Hoài Lâm đã duỗi tay ra lấy.

Mở sách ở trong lòng bàn tay ra, ánh mắt ông ấy sáng ngời nhìn chằm chằm, không thể che giấu được sự hưng phấn mà nói: “Thực sự là bản gốc “Qua con mắt của chú hề” tiếng Đức ư, thật tuyệt!”

“Do sách đã lâu rồi nên giấy bên trong bị ố vàng giòn. Hy vọng lúc ông Hoài Lâm đọc thì có thể cẩn thận một chút!” Lam Ngọc Anh cười cười: “Bởi vì… quyển sách này rất quan trọng với tôi!”

“Được, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ cẩn thận!” Lê Hoài Lâm cam đoan rất chân thành.