Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 794



Chương 794

Lam Ngọc Anh biết đây là quả bom mà Hoàng Kiến Phong ném lại cho việc con trai đột nhiên rời khỏi Hoàng Oanh, hay cũng có thể nói đây là một cách ứng phó, bởi vì nhà họ Hoàng còn có một đứa con trai khác.

Cho nên theo như tình hình này thì Hoàng Kiến Phong vẫn chưa thay đổi thái độ về chuyện của hai người.

Dường như Hoàng Trường Minh đã đoán trước được kết quả này, mà anh cũng hoàn toàn không thèm để ý đến, cho nên biểu cảm trên mặt anh cũng không thay đổi quá nhiều.

“Em tới đây thăm bạn cũ, cũng nhân tiện thăm anh luôn!” Tiêu Thành Vân cũng không muốn nói tiếp về đề tài nữa, vì thế bèn nói: “Anh à, anh không ngại em ở lại ăn chực bữa cơm chiều chứ? Em có mang theo một chai rượu nho trắng, đây là hàng quý của bạn em ở bên kia, em còn không nỡ uống nữa đấy!”

Trong ánh mắt liên tục ra hiệu của người bên cạnh, Hoàng Trường Minh vô cùng miễn cưỡng mà “ừm” một tiếng.

Lam Ngọc Anh cười đứng dậy nói: “Vậy em đi kêu thím Lý nấu thêm hai món!”

Mặc dù bánh bao nhỏ không về nhà ăn cơm chiều, nhưng hôm nay có thêm Tiêu Thành Vân, cho nên có tự tay làm bếp trước nấu sáu món ăn một món canh, còn thím Lý thì làm phụ bếp cho cô.

Sau khi Tiêu Thành Vân ngồi xuống còn cười nói rằng hai người đã quen biết nhiều năm, vậy mà đây lại là lần đầu tiên ăn được cơm do cô nấu, còn Hoàng Trường Minh thì lại im lặng không nói gì từ đầu đến cuối, phần lớn thời gian đều là cô và Tiêu Thành Vân nói chuyện với nhau.

Đề tài câu chuyện đều là chuyện quá khứ, thỉnh thoảng còn nhắc tới Nguyễn Phong.

Nhưng nhìn sắc mặt tối tăm của Hoàng Trường Minh, cô ậm ừ hai câu rồi nói lảng qua đề tài khác. Hai anh em họ vốn đã không thân thiết, cho nên cũng không nói được bao nhiêu, nhưng bình rượu nho trắng kia lại bị uống cạn, hơn nữa còn chưa đã thèm khui thêm một bình rượu vang đỏ, cô cũng uống theo nửa lỵ.

Dường như tửu lượng của Tiêu Thành Vân không được cao cho lắm, lúc đứng dậy thì đã ngà ngà say, nhưng cũng không say đến mức không biết trời trăng gì.

Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen. Sau khi cơm nước xong, Tiêu Thành Vân không tiếp tục làm phiền hai người nữa, đánh tiếng rời đi. Dưới sự kiên trì của Lam Ngọc Anh, Hoàng Trường

Minh không yên tâm cũng đi tiễn anh ấy ra khỏi biệt thự.

Bởi vì khi Tiêu Thành Vân tới đây cũng không lái xe, Hoàng Trường Minh kêu chủ Lý lái xe đưa anh ấy về nhưng lại bị anh ấy từ chối, nói là mình có thể đi dọc theo con đường này bắt taxi về, nhận tiện vã rượu luôn.

Vì thế anh cũng chỉ tiễn anh ấy tới cửa.

Tiêu Thành Vân xua tay tỏ vẻ không cần tiễn nữa, sau khi bước được hai bước lại đột nhiên dừng lại.

Sau đó anh ấy xoay người quay trở lại, nhìn về phía cô nói: “Lam Ngọc Anh, anh có một chuyện muốn nói với em.”

“Hả, là chuyện gì?” Lam Ngọc Anh lộ ra biểu cảm khó hiểu.

Dưới ánh trăng, biểu cảm trên mặt Tiêu Thành Vân hơi phức tạp, hay nói cho đúng là chứa rất nhiều sự áy náy, anh ấy thở dài chậm rãi nói: “Nói đúng hơn là có chuyện, anh nợ em một lời xin lỗi.

“Hả?” Lam Ngọc Anh hoàn toàn ngây người ra, không hiểu đối phương đang nói gì.

Tiêu Thành Vân nhìn cô, kiềm nén cảm xúc rồi tiếp tục nói: “Chuyện này anh đã chôn chặt trong lòng bốn năm nay, có lẽ nó sẽ khiến anh áy náy suốt đời.

“Lam Ngọc Anh, xin lỗi”

Ngay sau đó, đột nhiên anh ấy nói ra ba chữ vô cùng nghiêm túc.

Đây là lần thứ hai Lam Ngọc Anh nghe người khác nói như vậy với mình, người đầu tiên là Hoàng Kiến Phong, còn bây giờ, người người thứ hai chính là Tiêu Thành Vân, người mà cô đã lâu không gặp, cô đột nhiên lại nhận được lời xin lỗi mà không hiểu vì lí do gì.