Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 803



Chương 803

“Anh không sao chứ?” Cô vội vàng hỏi. Hoàng Trường Minh lắc đầu, anh rút một tờ giấy, nói giọng khàn khàn: “Có thể là bị cảm rồi.

Lam Ngọc Anh nghe thấy anh nói như vậy thì không khỏi nhíu mày lại.

Cô chợt nhớ đến khoảng thời gian trước anh vẫn còn nằm trong bệnh viện, bị thương nặng như vậy mà đến tận bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, bác sĩ cũng đã dặn đi dặn lại rằng phải nghỉ ngơi thật tốt, lỡ như dầm mưa rồi bị cảm thì phải làm sao bây giờ.

Lam Ngọc Anh vén chăn lên và xếp lại gối: “Anh nằm xuống giường một lát trước đi, em xuống dưới lầu nấu cho anh một chén nước gừng, uống để xua đi cảm lạnh, nếu không thì chắc chắn đêm nay anh sẽ phát sốt đấy!”

Hoàng Trường Minh kéo mỗi nói “Ừ” một tiếng, sau đó nằm xuống theo lời cô.

Nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của cô biến mất sau cánh cửa phòng ngủ, đôi môi mỏng của anh khế cong lên.

Quả nhiên khổ nhục kế là hiệu quả nhất.

Hoàng Trường Minh lười biếng nằm ở trên giường, dù sao thì ở một mình trong phòng làm việc một đêm, lúc này lại ngửi được mùi hương của cô còn sót lại giữa chăn, trong lòng anh cảm thấy rất thoải mái.

Rất nhanh sau đó, Lam Ngọc Anh đã bưng một chén nước gừng đến. Vì sợ nó quá cay, nên cô đã cho thêm một ít đường nâu vào đó, rồi đưa vào trong tay anh.

Hoàng Trường Minh cũng nghiêm túc hơn, anh ngồi dậy ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, lúc đưa chén cho cô, anh cũng không buông tay, mà trực tiếp dùng sức một chút, ôm cô vào trong lồng ngực.

Lam Ngọc Anh không hề phòng bị chút nào, cô gần như ngã nào vào trong lồng ngực của anh. Cô bối rối đẩy anh ra: “Anh buông ra!”

“Không buông!” Hoàng Trường Minh không buông tay, hơn nữa anh càng siết chặt hơn.

Lam Ngọc Anh sắp bị anh khảm vào trong tận cơ thể, cô gần như thở không ra hơi, đang giãy dụa thì lại thấy đổi môi mỏng của anh khế hôn lên vành tai mình: “Ngọc Anh, anh xin lỗi”

“Anh biết là do anh không tốt, là lỗi của anh” Hoàng Trường Minh thở dài, ẩn sâu trong giọng nói trầm thấp là sự tự trách và phiền muộn: “Anh cũng rất hối hận vì lúc đó anh đã hiểu lầm em. Đừng tức giận nữa, nhé?”

Khóe miệng của Lam Ngọc Anh chậm rãi mím lại.

Cô ngẩng đầu khỏi lồng ngực của anh, cô nhíu mày nói: “Hoàng Trường Minh, em quả thực rất tức giận, bởi vì điều khiến em cảm thấy tức giận chính là anh cho rằng em phản bội anh, điều đó có nghĩa là anh hoàn toàn không tin tưởng em!”

Lam Ngọc Anh biết rằng đây chỉ là một sự hiểu lầm.

Là ý đồ xấu xa của người khác mới khiến bọn họ chia tay nhau, ngoài sự hiểu biết của cô, cô có thể tưởng tượng ra rằng lúc anh nhìn thấy những bức ảnh như vậy, trong lòng anh cũng không thể chịu nổi, khi bị người ta lừa rằng người phụ nữ của mình phản bội mình, ngoại trừ tức giận ra thì còn đau lòng nữa.

Nghĩ đến lúc đó cô phải dựa vào khả năng của anh mới có thể lo liệu được cho tang lễ cho bà ngoại, lúc đó cô rất đau khổ, không biết đã vượt qua như thế nào, nhưng càng đáng giận hơn là anh lại không tin tưởng mình.

“Không phải là anh không tin” Hoàng Trường Minh giải thích.

Lam Ngọc Anh đang định phản bác lại thì nghe thấy anh tiếp tục nhỏ giọng nói: “Anh chỉ sợ hãi.

“Sợ hãi?” Cô tỏ ra vẻ khó hiểu.

Đồng thời cũng rất kinh ngạc khi chính miệng anh nói ra hai chữ này.