Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 810



Chương 810

Vốn dĩ thẻ kẹp sách này được kẹp trong sách, nhưng trước khi đưa cho Lê Hoài Lâm cô đã lấy nó ra. Nó cũng như cuốn sách này, cũng đã lâu lắm rồi.

Dù bên ngoài nó được bọc plastic nhưng bốn góc của thẻ kẹp sách đã ổ vàng, đó là một chiếc thẻ kẹp sách rất có phong cách xa xưa, được trang trí vài chiếc lá phong nhỏ, có điều ở dưới tấm thẻ kẹp sách đó là một dòng chữ nhỏ màu xanh đen.

Lam Ngọc Anh nhớ rõ rằng khi còn nhỏ cô gối đầu bên cạnh mẹ, đêm nào mẹ cũng lật xem quyển sách này, sau đó nhìn thẻ kẹp sách trong đó ngây người, lấy tay vuốt ve từng chữ viết trên thẻ kẹp sách đó. Mẹ dạy cô viết chữ, vì vậy Lam Ngọc Anh có thể chắc chắn rằng đây không phải là chữ của mẹ, hơn nữa chữ viết này rất mạnh mẽ, có vẻ giống như của một người đàn ông hơn.

Lam Ngọc Anh nuốt một ngụm nước miếng, cô lấy chiếc thẻ kẹp sách ra so với chữ trên bốn tờ giấy.

Lam Ngọc Anh so sánh từng chữ, từng chữ một, tuy rằng thời gian viết ra khác nhau nhưng nét chữ cực kỳ giống nhau.

Xưa nay không biết tương tự.

Mới biết tương tư, lại sợ tương tư.

Tim Lam Ngọc Anh đập nhanh, một ý nghĩa lóe lên trong đầu cô. Cô nhìn bốn trang giấy rồi lại nhìn thẻ kẹp sách, trong lòng cô cực kỳ kinh ngạc.

Trên đời này có chuyện trùng hợp như thế sao?

Trong lúc Lam Ngọc Anh thất thần, trên vai cô bỗng nhiên cảm thấy ấm áp.

Lam Ngọc Anh quay đầu lại, thấy Hoàng Trường Minh mặc âu phục màu đen, chưa kịp cởi áo khoác, cà vạt vẫn còn y nguyên trên cổ, có lẽ là anh vừa mới về nhà, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia nhìn thẳng vào cô, cô cong mắt.

Chuyện đầu tiên khi Hoàng Trường Minh về nhà là tìm cô.

Thím Lý thấy cô vội vàng lên lầu, nghĩ là cô khó chịu ở đâu đó nên mới nói anh nghe, Hoàng Trường Minh vừa mới nghe xong thì buông chìa khóa xe vội vã lên lầu, anh nhìn cô chăm chú, sau khi chắc chắn rằng cô không sao thì mới yên lòng.

Lam Ngọc Anh không biết anh lo lắng gì, cười nói: “Hoàng Trường Minh, anh về rồi à!”

“Ừ” Hoàng Trường Minh nhếch miệng.

Giọng nói lạnh nhạt như thế, dáng vẻ anh nhìn cô cũng hơi khác với thường ngày.

“Anh sao thế?” Lam Ngọc Anh khó hiểu nhíu mày, thân mật hỏi: “Có phải có chuyện phiền lòng trong công việc không?”

“Không phải” Hoàng Trường Minh nói, hừ lạnh một tiếng: “Anh nghe thím Lý nói rằng nhân lúc anh không ở nhà, ông Lâm đã đến đây đúng không?”

Lam Ngọc Anh nghe anh nói vậy, thì ra là anh ghen, dở khóc dở cười giải thích: “Gì mà nhân lúc anh không ở nhà chứ, chú ấy đến trả sách thôi! Trước đó em nói với anh rồi mà, chú ấy mượn em một quyển sách, hôm nay chú ấy tới trả: “Chú ấy ở đây khoảng bao lâu?” Hoàng Trường Minh nhíu mày hỏi.

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Lam Ngọc Anh suy nghĩ một hồi, trả lời anh: “Tầm thời gian đủ uống một ly cafe”

“Em còn pha cafe cho chú Lâm à?” Hoàng Trường

Minh trừng mắt.

“Đúng thế.” Lam Ngọc Anh gật đầu, thấy sắc mặt Hoàng Trường Minh đen xuống thì cười cười chọc chọc tay anh: “Sao anh hẹp hòi thế?”

Hoàng Trường Minh nghiêm mặt, giọng nói cũng lạnh lẽo: “Em chỉ được phép pha cafe cho mình anh uống thôi!”

Lam Ngọc Anh mỉm cười, Hoàng Trường Minh y hệt như một đứa nhóc con đang giữ khư khư đồ chơi của mình.