Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 825



Chương 825

Ông ấy đã tìm khắp dọc đường rồi, nhưng cả hai bên đều không thấy bóng dáng bia mộ kia đâu. Mấy năm nay, Lê Hoài Lâm đều ở nước ngoài, ông ấy không thể trở về vào ngày này được thì sẽ tìm một nơi để cúng. Lần này ông ấy quyết định về nước, chuyện đầu tiên là tới đây thăm bà ấy. Nhưng hôm nay đến thì lại không tìm thấy cái bia mộ mà ông ấy mong nhớ ngày đêm đâu.

Nhân viên của nghĩa trang không biết phải làm sao: “Xin lỗi ông, tôi thực sự không biết!”

“Tôi không cố ý tới gây chuyện với ông đâu. Tháng trước tôi còn tới đây để thăm bà ấy, nhưng bây giờ bia mộ ở chỗ đó lại đổi thành của người khác. Chẳng lẽ nhân viên làm việc ở đây lại không biết sao? Ông phải cho tôi một câu trả lời chính xác hoặc ít nhất cũng nói cho tôi biết đã chuyển bà ấy đi đâu chứ!” Lê Hoài Lâm nói với giọng điệu rất sốt ruột, lại cộng thêm sức khỏe suy yếu nên khi nói dứt lời không kìm được ho khan.

“Xin lỗi ông, tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không biết!” Nhân viên công tác vội vàng nói: “Hay là đợi lát nữa tôi về hỏi đồng nghiệp của tôi, tôi sẽ cho ông kiểm tra hồ sơ” Ông ta nói xong vội vàng chạy về phía ký túc xá.

Lê Hoài Lâm cúi đầu nhìn bó hoa Calla Lily trong ngực mình, tim đau đớn như bị ai bóp chặt. Lúc ông ấy quay người lại thì thấy có một người đứng đó từ bao giờ, Lê Hoài Lâm kinh ngạc hỏi: “Lam Ngọc Anh, sao cô lại ở đây?”

Nhưng ông ấy nghĩ lại, người xuất hiện ở nơi này đương nhiên là tới thăm mộ rồi. Lam Ngọc Anh không trả lời, từ đâu tới cuối cô chỉ nhìn bó hoa mà ông ấy đang ôm.

“Hoa này.”

Lê Hoài Lâm cho rằng cô tò mò nên cười giải thích: “Nó là hoa Calla Lily.”

Lam Ngọc Anh vẫn không thể nào dời mắt khỏi nhụy hoa màu vàng nhạt kia, cô giả bộ không hiểu hỏi: “Bình thường người ta tới tảo mộ đều sẽ mua hoa cúc hoặc hoa cẩm chướng, rất hiếm thấy người ta mua hoa Calla Lily”

Thông thường khi người ta tới thăm mộ đều chọn hoa màu trắng, nó tượng trương cho sự hoài niệm và thương tiếc. Mặc dù hoa Calla Lily cũng có ý nghĩa này nhưng đa số người đều sẽ chọn hoa cúc hoặc cẩm chướng theo thói quen. Vì thế bỏ hoa mà ông ấy đang ôm có vẻ rất đặc biệt.

“Ừ. Là người bạn cũ của tôi rất thích loài hoa này khi bà ấy còn sống. Lê Hoài Lâm gật đầu, ông ấy khẽ nhíu mày: “Chỉ có điều xảy ra chút chuyện bất ngờ, tôi tới đây nhưng không tìm được người”

Hai tay của Lam Ngọc Anh nắm chặt lại, đầu ngón tay hơi lạnh dán chặt vào lòng bàn tay.

“Ông Lâm”

Cô hít một hơi thật sâu, do dự khoảng hai giây. Sau đó cô quyết định: “Tôi nghĩ tôi biết người mà ông đang tìm ở đâu!”

“Cô nói cái gì?” Lê Hoài Lâm rất kinh ngạc nhìn cô.

“Ông hãy đi theo tôi. Lam Ngọc Anh nói.

Trên mặt Lê Hoài Lâm lộ ra vẻ hoang mang, ông ấy có vẻ không tin lắm, nhưng vẫn lựa chọn đi theo sau cô. Lam Ngọc Anh không nói gì thêm, chỉ im lặng men theo đường mà cô vừa đi. Trong khỏe mắt của cô liếc qua thấy ông ấy đang đi theo phía sau, tim Lam Ngọc Anh đập nhanh hơn.

Cô có cảm giác vừa căng thẳng vừa thấp thỏm, giống như một đồ bị phủ bụi sắp lộ ra hình dáng thật. Cuối cùng cũng trở lại trước ngôi mộ kia, Lam Ngọc Anh dừng bước nói: “Đến rồi”

Lê Hoài Lâm nghe thấy vậy thì nhìn theo hướng ảnh mắt của cô, ông ấy lập tức thấy người mình cần tìm. Bia mộ đã được thay mới, nhưng trên đó vẫn là bức ảnh cũ được chụp ở thời tuổi đẹp nhất, bà ấy vẫn xinh đẹp như xura.

“Đúng là ở chỗ này!” Lê Hoài Lâm kích động nói.