Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 849



Chương 849

Dừng lại trước một căn phòng, các nhân viên cảnh sát giải thích với cô: “Khi cô gặp mặt, nhân viên của chúng tôi sẽ có mặt. Cuộc trò chuyện diễn ra công khai. Xin lưu ý rằng chỉ có mười lăm phút. Nhanh lên!”

“Ừm…” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Cửa bị khóa từ bên ngoài, sau khi bảo vệ mở cửa, cô đã nhìn thấy Hoàng Trường Minh ở bên trong. Trái tim cô như bị một hòn đá đè nặng xuống. Ánh sáng trong phòng rất mờ, chỉ có một bóng đèn trắng treo trên nóc phòng, bên dưới trống rỗng một chiếc bàn đen, Hoàng Trường Minh đang ngồi trên ghế cau mày, nhắm mắt lại, cả người im lặng không tiếng động.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh bình tĩnh ngẩng đầu lên.

Mặc bộ đồ đen thường ngày đó, cà vạt vẫn tỉ mỉ, trên mặt không có nhiều biểu cảm, vẻ bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra, càng giống như ngồi trên ghế cao trong văn phòng.

Nhìn thấy anh như vậy, tâm trí Lam Ngọc Anh trở nên khá ổn định. Cô biết người đàn ông của mình, bất kể lúc nào và ở đâu, anh đều tỏa sáng chói mắt nhất, dù giờ phút này có thể ngồi tù, nhưng anh vẫn bình tĩnh và điềm đạm, khí lực vẫn rất mạnh mẽ. Điều cô không biết là khi nhìn thấy cô Hoàng Trường

Minh thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.

Vốn dĩ anh lo rằng cô sẽ sợ hãi khóc lóc nước mắt đầm đìa, nhưng giờ thấy cô bình tĩnh như vậy anh cũng yên tâm.

Mỗi của Hoàng Trường Minh khế cong lên.

Lam Ngọc Anh kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện, khóe miệng vừa động, không đợi được toàn thân dùng sức gọi tên anh, “Hoàng Trường Minh…

Chỉ gọi tên anh thôi cũng khiến cô nghẹt thở. Bóng đèn trắng trên đầu chiếu vào mặt từ trên xuống dưới, cách mỗi chiếc bàn ở giữa, từ khi bước vào cửa mặt hai người không rời khỏi nhau.

Mười lăm phút

Cuối cùng cũng hiểu được sự quý giá của thời gian, chỉ có mười lăm phút

Lam Ngọc Anh nâng tay lên đưa về phía tay anh.

Lông mày rậm của Hoàng Trường Minh cau lại, trong mắt hiện lên một tia do dự trước khi nhấc tay dưới bàn lên, đồng thời vang lên tiếng va chạm sắt bén, giữa cổ tay anh có một cái còng lạnh lẽo.

Ánh sáng trắng bạc còn chói mắt hơn cả ảnh đèn trên cao, đâm vào lòng người. Lam Ngọc Anh hô hấp ngưng trệ, hai tay phía trước nằm lấy tay anh.

Gần như ngay khi chạm vào nhau, họ đã ôm chặt lấy nhau, không thể tách rời.

Hoàng Trường Minh quấn lấy ngón tay của cô, như tiếp thêm sức mạnh, hỏi: “Em sợ sao?”

“Không sợ!” Lam Ngọc Anh không chút do dự lắc đầu.

Cho dù bây giờ anh đang bị còng tay cô vẫn xem như không nhìn thấy, nằm chặt tay anh.

Lòng bàn tay anh vẫn khô và ấm như mọi khi, khi anh dùng lực vẫn có thể cam nhận được vết thương trên tay trái mà không hề có chút mồ hôi, điều này cho thấy ở đây anh thực sự rất bình tĩnh và không sợ hãi.

Hoàng Trường Minh nhướng mày, thấy cô không cố ý xoa dịu anh, khóe miệng còn có ý cười.

Một tiếng cười trầm ấm thoát ra giữa đôi môi mỏng của anh, “Ngọc Anh của anh ngoan lắm!”

Nếu là bình thường, Lam Ngọc Anh thấy anh trêu chọc bằng giọng điệu vui vẻ như vậy chắc chắn có sẽ chửi thầm trong lòng.

Lúc này, cô nhìn anh bằng ánh mắt rất lưu luyến, “Hoàng Trường Minh, anh không sao chứ?”

“Anh không sao” Hoàng Trường Minh khế đáp.

“Thật tốt quá!” Lam Ngọc Anh gật đầu.