Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 932



Chương 932

Hoàng Trường Minh vừa giơ tay hất cô ta thì cửa văn phòng bị đẩy ra.

Lam Ngọc Anh- người vừa được Phan Duy đón từ thang máy đã vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Thời điểm Phan Duy đẩy cửa ra, tâm mắt của anh ấy vừa nhìn thấy Hoàng Trường Minh đang giơ tay lên, liền nghe thấy một tiếng hét. Trịnh Phương Vũ dính vào người anh như một quả bóng, ‘rầm” một cái rồi ngã sang một bên.

“Anh đang làm gì vậy?” Lam Ngọc Anh mím môi nói.

Hoàng Trường Minh nhìn thấy cô, lập tức sải bước đi tới trước mặt rồi nắm lấy tay cô vô tội nói: “Em cũng thấy rồi đó. Anh vô tội”

Thực ra vừa rồi anh rất lo lắng, sợ cô đụng phải anh. Nhưng anh không ngờ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên “Ừm … Lâm Vạn gật đầu, “Em biết”

Cô không phải người không lý trí, sự thật trước mắt không thể hiểu lãm anh vô lý. Bốn năm qua dù mất trí nhớ anh cũng không đụng đến Lê Tuyết Trinh thì hiện tại không thể cùng người con gái khác phát sinh chuyện gì. Cô có thể chắc chắn về điều này.

Khi cô nhìn Trịnh Phương vũ đang nắm trên mặt đất, cô bất giác nhíu mày, chỉ cần nhìn cô đã cảm thấy đau lòng.

Không biết Hoàng Trường Minh cố ý làm như vậy hay chỉ là do sức lực hơi mạnh mà Trịnh Phương Vũ không chỉ bị xô xuống đất, mà còn đập vào chân bàn bên cạnh. Cô ta lúc này đang che trán, tuy rằng không nhìn thấy nhưng nhất định đã bị sưng to lên rồi. Đó là bàn đá cẩm thạch mà Anh thực sự không hề tỏ ra thương xót chút nào!

Dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng cô gần như có thể đoán được. Lam Ngọc Anh phải hét lên trong lòng, quả nhiên là cô ta từ nước ngoài trở về, cởi mở đến mức muốn làm chuyện đó trong văn phòng Nhìn thấy trên mặt cô không có ghen tị hay bực bội cũng không có hiểu lâm, Hoàng Trường Minh lập tức yên tâm, sau đó ánh mắt trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói: “Phan Duy, đưa cô Vũ ra khỏi công ty. Lệnh cho nhân viên bên dưới từ giờ trở đi bất cứ ai đặt lịch hẹn tôi đều phải xác minh danh tính, không cho người lạ tùy tiện vào nữa”

“Vâng!” Phan Duy đáp ngay lập tức.

Anh luôn nằm tay cô từ lúc mới vào. Hiện tại liền ôm cô chặt hơn khi đang nói, khi giọng anh cất lên cô gần như đã bị anh ôm trọn vào ngực, bên tai có hơi thở nóng hổi: “Ngọc Anh…”

Cô cau mày và ngước nhìn anh.

Cô nhanh chóng phát hiện anh có gì đó không ổn, ánh mắt trầm xuống, đặc biệt rất bối rối và ủy mị. Nhiệt độ trên người anh nóng kinh khủng dù xuyên qua quần áo, tựa hồ luôn cố gắng duy trì ý thức, anh thở hồng hộc nhìn cô.

Lam Ngọc Anh chợt nhận ra chuyện gì sắp xảy ra với mình Trong ánh chiều tà vô tận, chiếc taxi dừng ở cổng biệt thự.

Mặc dù cả người Hoàng Trường Minh dựa vào cô như đã uống quá chén nhưng xem ra anh vẫn duy trì được bình thường. Trên thực tế suốt một quãng đường về anh chưa từng nghỉ ngơi, bàn tay lén lút làm ra trò nghịch ngợm.

Thật khổ cho Lam Ngọc Anh, cô ngồi như pho tượng bên cạnh, chỉ sợ người lái xe phía trước sẽ phát hiện ra điều gì khi cô vô tỉnh nhìn vào gương sau.

Cô cố gắng nghiến răng hết cỡ vì sợ vô tình phát ra âm thanh. Chỉ có thế cứng đờ mắt giả vờ ngắm nhìn quang cảnh đường phố lướt qua cửa sổ xe, không ngừng thúc giục tài xế lái xe nhanh hơn.

Sau khi nhận được tiền lẻ thối lại, Lam Ngọc Anh gần như đã nhảy ra khỏi taxi. Và dĩ nhiên cô đang kéo theo một người đàn ông cao lớn. Lúc này Hoàng Trường Minh cả người nóng như lửa đốt, thân thể cường tráng đều nắm ở trên người cô, khuôn mặt vùi vào cố cô, miệng thở ra hơi khô nóng Lam Ngọc Anh dìu anh vào biệt thự, bánh bao nhỏ đang chơi lego, nghe thấy âm thanh đó liền chạy ra ngoài “Cô Ngọc Anh”

Lam Ngọc Anh lúc này cũng không có thời gian phân thân, chỉ có thế thuận miệng dỗ dành: “Đậu Đậu, cháu đi chơi trước đi!”

Bánh bao nhỏ nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó nhìn ba đang dính vào cô như xôi đậu. Khuôn mặt nhỏ nhân tràn đầy vẻ không cam lòng nhưng vẫn nhún vai, ngoan ngoãn quay người trở lại phòng khách.