Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 944



Chương 944

‘Văn Nam.”

“Ông nội nhờ một người bạn mua hai vé xem kịch tối nay tại nhà hát lớn Hà Bắc, ông ấy đã nhờ tôi mời cô đến xem cùng. Tôi cũng muốn cùng cô xem!” Lê Văn Nam nói đến đoạn sau, biểu cảm có chút ngại ngùng: “Vở kịch này do một đoàn ca múa nhạc của Anh đi lưu diễn, nó chỉ được diễn ở một vài thành phố ở Việt Nam, nếu bỏ lỡ lần này, rất có thể sẽ phải đợi năm năm nữa!”

Đối diện với ánh mắt đây mong đợi của Lê Văn Nam, Lam Ngọc Anh cảm thấy khó xử, nhưng vẫn phải nói: “Xin lỗi, tôi e là tối nay tôi không có thời gian…”

“Không sao, cô cứ suy nghĩ đi” Lê Văn Nam dường như sớm đã nghĩ tới, cũng không nản lòng, chủ động đặt vé vào tay cô: “Cô cứ cầm vé trước đi, nếu cô đối ý thì nói cho tôi biết, tôi sẽ đợi cô ở nhà hát lớn!”

Nói xong sợ cô lại từ chối lần nữa, anh ta liền lên xe rời đi.

Lam Ngọc Anh bất lực nhìn tấm vé trong tay, là vị trí vàng xem thuận lợi nhất, hơn nữa giá vé cao ngất ngưởng, lãng phí như vậy quả là đáng tiếc, nhưng không còn cách nào, cô nhún vai, xoay người bước vào sân.

Khi cô thay dép trở lại phòng khách liền bị dọa cho một trận.

Hoàng Trường Minh vốn dĩ ở trong phòng làm việc trên lầu, không biết ngồi ở trên sô pha từ lúc nào, trong tay cầm một quân cờ nhỏ màu hồng.

Lam Ngọc Anh vỗ ngực đi tới, có chút áy náy: “Hoàng Trường Minh, anh xuống dưới lúc nào vậy? Họp xong rồi sao?”

“Ừ” Hoàng Trường Minh đưa quân cờ đặt lên bảng.

Chỗ cao nhất cuối cùng bị chiếm, Bánh Bao Nhỏ bĩu môi tỏ vẻ không vui, cầm bàn cờ giấy bỏ chạy thở hốn hển.

Hoàng Trường Minh ngẩng lên, dùng ánh mắt thâm thúy và uy nghiêm hỏi cô: “Em ra ngoài làm gì đó?” Đã biết rõ rồi còn hỏi…

Lam Ngọc Anh đã tới vị trí bên cạnh ngồi xuống, từ chỗ này nhìn ra ngoài có thể thấy rõ quang cảnh bên ngoài sân, nhất định là anh đã nhìn thấy cô đi gặp Lê Văn Nam.

Nhưng cô khá kinh ngạc, anh có thế nhẫn nhịn đến vậy!

Thực chất Hoàng Trường Minh không chịu nối, chỉ có điều vừa xuống lầu, nghe con trai nói cô nghe điện thoại nói đi ra ngoài, qua khung cửa sổ kính trong suốt nhìn thấy Lê Văn Nam đã lên xe rồi, cô cũng xoay người đi vào nhà.

Lam Ngọc Anh tất nhiên sẽ không giấu diếm anh, thành thật giải thích: “Lê Văn Nam vừa mới tới đây, anh ta đứng ở cửa…”

“Sao không mời anh ta vào nhà uống trà?” Hoàng Trường Minh hừ lạnh.

Uống trà?

Sợ là đang uống thuốc độc thì có.

“Uh, anh ấy chỉ nói vài lời rồi rời đi thôi!” Lam Ngọc Anh giải thích Hoàng Trường Minh lại tiếp tục hỏi: “Anh ta đã nói cái gì “Anh ta muốn hẹn em xem vở kịch. Đó là vở “Hồ thiên nga’của Tehaikovsky.

Vé đây…” Lam Ngọc Anh mở tấm vé trên tay và thẳng thắn nói: “Đừng lo, em đã từ chối anh ta rồi, em không nhận lời! Anh ta đưa em tấm vé này, để em suy nghĩ, có gì mà phải suy nghĩ chứ, dù sao em cũng không bao giờ đi! “

Hoàng Trường Minh rút tấm vé trong tay, búng ngón tay lên, bất giác nở nụ cười: “Đi, tại sao không đi chứ?”

“…” Lam Ngọc Anh liếm môi.

Tưởng anh đang ghen nên có chút nghịch ngợm vậy, ai dè anh liếc mắt nhìn cô nói: “Gửi tin nhắn cho anh ta biết là tối nay e sẽ đi

“… Hả?”

Lam Ngọc Anh sững sờ.

Hoàng Trường Minh trực tiếp duỗi tay ra, lấy điện thoại của cô từ trong túi áo, mở khóa màn hình, anh tìm số trong nhật ký cuộc gọi trước đó, soạn tin nhắn rồi đi ra ngoài, nói rõ với Lê Văn Nam rằng tối nay cô sẽ tới đó.