Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 977



Chương 977

Đời này ông cụ Sang chỉ có một trai một gái, sinh ra toàn nữ, khi còn bé, Trịnh Phương Vũ chính là lớn lên trong bóng ma của Lê Tuyết Trinh, mặc kệ là người thân hay là người ngoài, kiểu gì cũng sẽ lấy hai người bọn họ so sánh một phen, mà người thắng lúc nào cũng là Lê Tuyết Trinh Mặc dù Trịnh Phương Vũ không thoải mái, nhưng cũng không cảm thấy nghĩ tới đối phương là chị họ của mình, nhưng nếu bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại thì vị chị họ này đối xử với cô ta tốt được bao nhiêu? Chỉ cần nhà họ Lê có gì tốt, tất cả đều do Lê Tuyết Trinh chọn trước, sau đó mới tới phiên cô ta Còn cả bữa tiệc rượu năm đó, hai chị em họ bọn họ đều thích Hoàng Trường Minh, cô ta còn đân độn nói cho Lê Tuyết Trinh, kết quả thì sao?

‘Sau khi nhà họ Lê với nhà họ Hoàng định ra hôn sự xong, Lê Tuyết Trinh còn tự mình đến tìm cô ta, nói cho cô ta biết Hoàng Trường Minh chính là chồng chưa cưới Lê Tuyết Trinh cô ta, sau này sẽ là anh rể của cô ta, bảo cô ta chết tâm đi, chăm chỉ học tập mới là chuyện đứng đản!

Trước kia cô ta không cảm thấy gì, bây giờ nghĩ lại, Trịnh Phương Vũ chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, đây chính là chị họ tốt của cô tai Sau khi nhìn thấy thật giả, Trịnh Phương Vũ cảm thấy đầu ông óc vô cùng tỉnh táo, quyết định nói với Lam Ngọc Anh: “Cô yên tâm, về sau tôi sẽ không, quấn lấy anh Trường Minh nữa, tôi xin thụ lại toàn bộ lời nói trước kia của tôi, tôi sẽ nhịn đau buông tay! Tôi chỉ hy vọng về sau cô sẽ đối xử tốt với anh Trường Minh, cùng anh ấy sống hạnh phúc, nếu không, tôi chắc chắn sẽ không, để cô dễ chíu!”

“Cô thật sự… Từ bở?” Lam Ngọc Anh không chắc chắn hỏi “Nếu như cô không tin, tôi có thế thề!” Trịnh Phương Vũ thề son sắt ‘Thật ra cô ta cũng giống như Lê Văn Nam, sau chuyện ở khách sạn ngày hôm đó, trong lòng cô đã sớm có suy nghĩ từ bỏ.

Tình huống lúc ấy như vậy nhưng Hoàng Trường Minh không thèm nhíu mày.

một cái, hỏi cũng không hỏi, tin tưởng Lam Ngọc Anh vô điều kiện, đủ để thấy anh ấy yêu Lam Ngọc Anh như thế nào, mặc dù Trịnh Phương Vũ luôn miệng nói sẽ không từ bỏ, s cướp Hoàng Trường Minh lại, nhưng thử đặt tay lên ngực hỏi, cho dù cô ta thật sự cướp được, nhưng Hoàng Trường Minh có thể yêu cô ta như vậy sao?

Trịnh Phương Vũ không có tự tin, trong lòng cô ta đánh trống lui quân.

Thật ra Hoàng Trường Minh đối với cô ta mà nói giống như là một giấc mộng thiếu nữ, lần đầu tiên gặp ở bữa tiệc rượu đã đem lòng yêu thích, lại về sau là hôn ước của Lê Tuyết Trỉnh, trở thành anh rể của cô ta, trong lòng của cô ta đành phải đem phần tình cảm này giấu ở chỗ sâu nhất, nhiều năm trôi qua như vậy, nghe thấy tin tức hôn ước được hủy bỏ, cô ta vội vàng xông về nước, có lẽ cũng chỉ do quá tiếc nuối mà thôi!”

“Thấy ánh mắt hoài nghỉ của Lam Ngọc Anh, Trịnh Phương Vũ trực tiếp giơ.

tay lên trời thề: “Tôi, Trịnh Phương Vũ, thề với trời, nếu như tôi có ý xấu gì với anh Trường Minh, làm ra hành động phá hoại tình cảm của hai người thì tôi sẽ bị sét đánh, chết không yên lành!”

Lam Ngọc Anh ngây người.

Mặc dù nói loại thề độc này cũng không thế ứng nghiệm, chỉ để nghe một chút thôi, nhưng cô không ngờ là cô ta nói thề là thề thật, hơn nữa còn nguyên tủa bản thân đến không chớp mắt một cái, thật đúng là không để cho mình một lối thoát Khi Trịnh Phương Vũ định giơ tay lên lần nữa, Lam Ngọc Anh vội vàng ngăn cản cô ta: “Cô đừng thề nữa, tôi tin tưởng cô…

“Thật sao?” Trịnh Phương Vũ vui vẻ hỏi.

“Thật hơn cả vàng…” Lam Ngọc Anh nói Trịnh Phương Vũ nghe vậy thì vẻ mặt vô cùng sáng toe, nở một nụ cười: “Được, vậy chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa!”

Lam Ngọc Anh cúi đâu nhìn cánh tay đang bị nằm chặt, bất đắc dĩ lắc đầu, làm sao cô cứ có cảm giác giống như là thuần phục được một con mèo nhỏ vậy nhỉ.

Trịnh Phương Vũ bỗng nhiên nhích lại gần Lam Ngọc Anh, nhỏ giọng nói “Nhưng mà Ngọc Anh, cô tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút, lần này tôi về nước là do chị Trinh gọi tôi vềt”

Lam Ngọc Anh cảm thấy kinh ngạc.

“Trong lòng nổi lên ý lạnh, không ngờ trong đó còn có một gốc rạ.

Nghĩ đến cái gì đó, cô đột nhiên nhíu mày: “Này, cô Vũ, nói thế nào thì cô cũng phải nên gọi tôi một tiếng chị họ chứ nhỉ?”

“Không muốn!” Trịnh Phương Vũ không thèm nghĩ ngợi gì đã trực tiếp từ chối, hai má đỏ ửng lên vì xấu hố: “Tôi gọi cô là Ngọc Anh! Tôi ở nước Anh vẫn luôn không có bạn bè, trong nước cũng như vậy, hai chúng ta làm bạn thân đii”

Bạn thân?

Lam Ngọc Anh chỉ có thể dở khóc dở cười gật đầu trước hai con mắt tràn đầy mong đợi của Trịnh Phương Vũ.