Ôm Trước Khi Hôn

Chương 34: "Người nhà"



Linh Nhi đứng trước cổng trường cũ, cái bảng lớn quen thuộc điền chi chít tên của các em học sinh, nơi mà tên ai nằm ở vị trí càng cao, càng dễ trở thành đối tượng bị nhắm tới.

"Bảng vinh danh thành tích

Số 1: Trình Hạ Linh Nhi - 11D5 - THPT Tô Liên"

Đúng như ý nghĩa của tấm bảng. Tên của người đứng đầu được in hoa, viết đậm, cỡ chữ to, dường như dùng mọi thứ có thể để làm nổi bật cái tên ấy. Sang tới vị trí thứ hai, kể cả khi vị trí ấy chỉ kém thứ nhất có một phần tư điểm, thế nhưng trông nó như chỉ làm nền cho người đang đứng đầu bảng kia.

Đây chính là sự ác ý ngầm mà giáo viên trong trường cố ý làm để thúc đẩy sự cạnh tranh giữa những học sinh có thành tích tốt.

"Số 2: Vũ Dạ Minh Huy - 11D5 - THPT Tô Liên"

"Số 3: Đỗ Thanh Quang - 11A1 - THPT Thanh Lịch"

"Số 4: ..."

- Mày làm được rồi.

Khôi Nguyên khoác vai Nhi, trịnh trọng cùng nó ngắm nhìn dòng chữ lấp lánh sắc màu trên đầu tấm bảng. Có lẽ đối với Linh Nhi, khoảnh khắc này chỉ là lịch sử đã được lặp đi lặp lại vô số lần trong quãng thời gian đi học. Song với Khôi Nguyên, mỗi một lần thấy Linh Nhi thực hiện được quyết tâm của mình, cậu lại thêm một lần cảm thán:

- Mày thật sự rất giỏi đấy Nhi ạ.

- Do tao hiếu thắng thôi.

Nhi gượng cười, dường như không mấy vui vẻ trước chiến thắng này. Con bé biết nếu đạp Quang xuống, thứ chờ đợi nó không chỉ dừng lại ở cái tát phía sân sau hay dấu răng trên xương quai xanh, nhưng nó vẫn làm. Vì lần này, nó đã có người bảo kê.

- Kể cả thế thì không phải ai hiếu thắng cũng làm được như mày đâu Nhi.

Khôi Nguyên áp má mình vào má Nhi, thủ thỉ động viên. Ở phía xa, Giang trợn hai mắt nhìn Nguyên và Nhi thân thiết, tức đến nhăn nhó mặt mày. Nếu không phải Quang cản lại, cô bạn đã xông tới làm một trận ra nhẽ.

Cái thói lăng nhăng của Khôi Nguyên đúng là khó bỏ! Nhắn tin tán tỉnh Giang rồi lặn mất tích cả tuần, giờ lại xuất hiện thân mật cùng Linh Nhi? Đúng là buồn cười!

Con nhỏ Nhi cũng chẳng vừa. Cái loại nhảy giường với cả dượng thì có thể tốt đẹp gì cho cam? Chắc chắn nó đã ve vãn Khôi Nguyên, có khi hai đứa còn phát sinh quan hệ với nhau rồi ấy chứ!

- Thả tao ra, tao phải giết chết chúng nó!

Giang gào lên, bị Quang và đám bạn bịt mồm không cho nói. Tiếng hét the thé từ miệng Giang khiến Quang khó chịu. Cậu ta hất Giang ra, gằn giọng quát:

- Mày có tư cách đéo gì mà đòi? Người yêu thằng Nguyên cũng chẳng phải. Mày biết có bao nhiêu thầy cô và học sinh bên trường kia ở đây không? Muốn bị bế lên văn phòng à?

- Nhưng mà tao với Nguyên sắp yêu nhau đến nơi rồi...

- Tao lạy mày Giang ơi, tỉnh táo lại đi. Mỗi lần mày chụp tin nhắn khoe tao không muốn nói thôi, chứ cái văn đấy tao nhắn với mười đứa con gái cũng được. Mày đừng ngộ nhận sự tử tế của một người dành cho mày thành tình yêu!

Giang bị mắng, tủi thân bật khóc. Cô bạn xấu hổ chạy đi, để lại Quang và nhóm bắt nạt chìm trong bầu không khí khó chịu. Cả đám nhìn chằm chằm bóng dáng Nhi và Nguyên khuất dần sau hành lang, biểu cảm bập bùng lửa giận.

Vừa bước vào lớp, chào đón Linh Nhi là tràng vỗ tay đến từ phần lớn các bạn trong lớp. Thằng Duy bạn thân Khôi Nguyên chạy tới khoác lên vai Nhi, bi ba bi bô điều gì đó mà Nhi không nghe rõ:

- Hai ba con Skibidi Toilet, bạn Nhi của lớp tôi ngầu đét!

- Bỏ cái tay mày ra đi mày!

Khôi Nguyên đánh vào tay Duy, cậu bạn gãi đầu cười hề hề, tiếp tục bài phát biểu thể hiện sự kính nể của mình:

- Chúc mừng Nhi nhé! Lần trước mày cãi nhau với cậu bạn tên Quang ngoài hành lang, bọn tao chỉ nghĩ mày gáy để chọc nó thôi. Hôm nay được chứng kiến khoảnh khắc làm nên lịch sử này, tao thật sự rất khâm phục mày!

- Eo... Mày học mấy câu sến sẩm đấy ở đâu vậy Duy?

Khôi Nguyên nhăn mặt mắng còn Nhi thì khúc khích cười cảm ơn Duy. Duy chìa tay ra, hơi cúi người thể hiện mong muốn một cái bắt tay. Linh Nhi không từ chối. Con bé lịch sự cúi đầu bằng với Duy, nắm lấy tay cậu rồi lắc lắc khiến cho Duy sướng tít cả mắt.

Mặc dù đã được chứng kiến lực học của Nhi thông qua các bài kiểm tra năm lớp 10, song chưa ai từng nghĩ Linh Nhi là thần đồng ở trường cũ. Không khó hiểu khi cậu bạn đang nắm giữ vị trí số một kia sốt sắng chạy đến thị uy với Nhi. Nếu bất kỳ ai trong lớp vô tình rơi vào hoàn cảnh tương tự, Linh Nhi quả thật là đối thủ mà họ cần để ý.

Khôi Nguyên liếc Duy, nhận được cái nháy mắt từ đối phương mới yên tâm thở hắt. Là bạn bè thân gần mười năm, Khôi Nguyên không giấu Duy việc Nhi chuyển đến ở nhà cậu ở. Đa phần mọi người trong nhóm khi nghe tin đều không có phản ứng gì quá lớn, ngoại trừ Chi.

Đối với những người khác, Khôi Nguyên là bạn, bạn của bạn mình cũng là bạn, đùm bọc giúp đỡ nhau là chuyện hiển nhiên. Riêng với Chi, Khôi Nguyên vốn là vật sở hữu của cô, là mối quan hệ mập mờ dưới danh nghĩa "bạn thân" mà bao nhiêu năm nay chưa có ai chen vào. Mặc kệ Nguyên cảm thấy ra sao, Chi cực kỳ khó chịu với Linh Nhi.

Tất nhiên Chi sẽ không để Nhi yên.

Mặc kệ bầu không khí hân hoan chúc mừng của cả lớp, Chi đột ngột đập tập sách xuống bàn. Cô bạn chậm rãi cảm nhận âm thanh trong lớp dần lắng xuống, cười hỏi:

- Xem ra không ở với mẹ nữa thì chuyện gì cũng phất lên Nhi nhỉ? Lợi dụng Nguyên có vui không Nhi?

- Vãi cả chưởng! Việc mày à Chi?!

Duy mắng, Chi nghẹn họng trợn mắt, khó chịu chẹp miệng. Ánh mắt của bạn bè trong lớp lần nữa đổ dồn về phía Nhi, hiển nhiên mối quan hệ giữa nó và mẹ luôn là một chủ đề rất nhạy cảm. Linh Nhi không đáp lời, chỉ cười nhẹ cho mọi người đỡ khó xử rồi đi về chỗ. Đúng lúc thầy Long cùng Minh Huy bước vào lớp, mang theo thông báo từ cuộc thi vẽ tranh.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, tầm mắt của Huy dừng ở Khôi Nguyên đang không ngừng an ủi Linh Nhi chuyện gì đó. Xét trên vẻ hậm hực của Chi, Huy đoán Nguyên lại tạo cơ hội cho cô bạn gây chuyện. Thầy Long đứng trên bục hắng giọng cắt ngang suy nghĩ của Huy, đọc thông báo:

- Ừm! Chúc mừng bạn Nhi lớp mình được chọn là một trong mười học sinh đại diện cho trường tham gia cuộc thi vẽ do đài truyền hình tổ chức. Cả lớp vỗ tay chúc mừng bạn.

- Wow...

Tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên, xen lẫn còn có cả tiếng ồ à thủ thỉ khen ngợi. Nhi lên bục nhận tờ giấy thông báo, cúi đầu cảm ơn thầy Long. Phản ứng của nó khiến thầy hơi nghi ngờ. Không có sự vui vẻ như thầy đã tưởng, nhưng thôi chuyện đó tính sau.

- Em được dắt theo một người nhà đi hỗ trợ mình trong cuộc thi.

- Dạ?

Linh Nhi ngẩn ra, chính nó cũng không ngờ ban tổ chức chương trình còn cho phép điều này. Thầy Long nói tiếp:

- Thời gian quay diễn ra trong hai ngày. Do yếu tố bảo mật và một chút liên quan đến truyền thông, những người tham gia sẽ ở ký túc tại điểm quay luôn. Em có thể nhờ người nhà đi cùng để hỗ trợ những thứ liên quan đến việc ăn uống hoặc mua sắm đồ bên ngoài trường quay.

- Còn phải quay phim và ngủ tại đài truyền hình ấy ạ?!

- Ừ? Trước khi đăng ký tham gia mày không đọc thể lệ à em?

Miệng Nhi hơi há, bất giác quay xuống nhìn Nguyên. Tất nhiên nó chưa đọc, làm gì có thời gian mà đọc? Bắt sóng được suy nghĩ của Nhi, Khôi Nguyên vội vã đứng dậy, nhiệt tình đề cử bản thân:

- Em! Em thầy ơi!

- Mày thôi đi Nguyên, thầy đang nói chuyện nghiêm túc!

Thầy Long nhíu mày, khó hiểu chống nạnh. Dù sao việc Nhi thuê trọ ở nhà Nguyên, nhờ vào Chi, đã không còn là điều bí mật nữa. Nguyên hào hứng nói:

- Giờ Nhi ở với em, em là người nhà Nhi mà thầy!

Linh Nhi vớ được cái phao cứu sinh, vội vàng gật đầu xác minh với thầy:

- Đúng rồi ạ. Em đang ở trọ nhà Nguyên, nó là "người nhà" em.

Cả lớp không ngờ sự việc lại diễn ra theo hướng này. Bản thân thầy Long cũng biết chập chững vài phần về mối quan hệ khó xử giữa Nhi và người thân. Hiện giờ trông thấy con bé mừng rỡ nắm lấy Nguyên như nắm cọng rơm cứu mạng, thầy cũng chẳng nỡ từ chối.

- Vậy được rồi. Nguyên đi với Nhi hai hôm nhé, thầy duyệt buổi nghỉ có phép cho.

- Dê... Em cảm ơn thầy!

- Nhưng mà thầy vẫn sẽ báo với bố mẹ Nguyên đấy nhé!

- Dạ vâng.

Thầy Long mỉm cười nhìn Nhi và Nguyên đập tay với nhau, vô tình bị khuôn mặt uất ức tủi thân của Minh Huy đâm vào mắt. Thầy nín cười, buông lời trêu ghẹo Huy:

- Lớp trưởng làm sao đấy? Cũng muốn đi à?

Cả lớp đồng loạt quay đầu về phía Huy. Khuôn mặt cậu xây xẩm, đồng tử đảo quanh trốn tránh ánh mắt Nhi. Huy lầm bầm:

- Em...

- Mày phải ở lại quản lớp cho thầy. Chung kết diễn ra vào thứ bảy, lúc ấy cả lớp có thể cùng nhau đến trường quay cổ vũ Nhi.

Lời cầu xin bị Huy nuốt trở lại vào trong bụng. Cậu bấm bút, giả vờ làm bài như không quan tâm. Chỉ có Hồng ngồi cạnh mới biết, Minh Huy gạch vào vở những đường xiên xiên xẹo xẹo, hoàn toàn không tập trung nổi vào bài giảng cả ngày hôm đó.

Tối ấy, Huy không sang ăn cơm cùng hai đứa Nguyên Nhi như thường lệ. Có lẽ do hậm hực vì bị cho ra rìa, hoặc vì lý do nào khác, Huy nói cậu sẽ ở nhà ăn cơm cùng bố mẹ một hôm.

- Nhi ơi, lấy hộ tao lọ muối với, nhanh nhanh!

- Đây, tránh ra tao đổ cho.

Linh Nhi cẩn thận đổ muối vào nồi canh, dùng muôi khuấy lên rồi nếm thử một ngụm. Nó cảm thấy còn thiếu cái gì đó, múc thêm một muỗng, thổi nhẹ rồi đưa đến trước miệng Nguyên:

- Thử đi xem thiếu gì.

Khôi Nguyên nhấp môi, đối diện với vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ của Nhi, liếm mép nói:

- Hạt tiêu.

- Gì?

Linh Nhi ngẩng đầu, đôi mắt nâu trong veo nhìn thẳng vào Nguyên. Trong tích tắc, Khôi Nguyên như bị ánh mắt ấy mê hoặc. Cậu cúi sát mặt về phía Nhi, khiến nó hơi hoảng mà lùi lại. Khôi Nguyên nửa đùa nửa thật, khóe môi nhếch lên rặn ra từng chữ thật nhẹ:

- Ý tao là, nồi canh... thiếu hạt tiêu.

- Xin lỗi, tao tưởng mày gọi tao.

Linh Nhi bối rối né sáng bên, cầm lọ hạt tiêu rồi đưa cho Nguyên. Bận rộn thêm một lát, cơm nước đã dọn xong. Trình nấu ăn của Nguyên được mài dũa và tự học từ bé nên rất đỉnh. Linh Nhi mặc dù cũng được mẹ dạy cho một ít nhưng cũng chỉ dừng ở vài món ăn gia đình cơ bản, nó xây thực đơn không phong phú như Khôi Nguyên.

- Mời cả nhà ăn cơm.

Linh Nhi hào hứng gắp miếng thức ăn, dáng vẻ hạnh phúc tận hưởng trái ngược hoàn toàn với bình thường. Khôi Nguyên múc thêm cho nó bát canh để ngay bên cạnh, dặn dò rằng canh này nhiều cà rốt, muốn nó ăn nhiều cho da thêm hồng hào.

- À, chuyện em trai mày sao rồi?

Khôi Nguyên nhắc khiến Linh Nhi nhớ ra, nó vội mở điện thoại xem tin nhắn. Kể từ lúc bố mẹ ly hôn, Linh Nhi chưa bao giờ dám nhắn tin cho bố vì sợ làm phiền ông cùng gia đình mới. Song chuyện đã tiến triển đến hiện tại, Nhi không thể quay về và cũng không có cách nào đón Tin sang. Bắt buộc, Nhi phải nhờ bố.

Trong điện thoại, người đàn ông không hỏi quá nhiều về lý do, chỉ đồng ý rồi bảo nó đợi một thời gian. Mặc dù sốt ruột, Nhi biết chuyện đàm phán với cô Xuân không hề dễ dàng. Bất đắc dĩ, nó chỉ có thể phân tán sự chú ý của bản thân và những thứ linh tinh và chờ đợi.

- Chắc thi vẽ xong tao sẽ đón nó về.

- Có cần tao giúp gì không?

- Không. Vốn dĩ tiền học của chị em tao là ông bà ngoại cho, giờ nó sang đây ở thì ông bà chuyển tiền sang cho tao là được.

Khôi Nguyên gật gù. Cậu hiểu với trạng thái thất nghiệp của cô Xuân, tiền sinh hoạt chủ yếu dựa vào việc cắt xén tiền học của hai đứa con nhỏ. Nếu cả hai đứa đều đi mất, nguồn tiền bị bít lại, có giời mà cô Xuân chịu đồng ý.

- Ừm... Tao có thể hỏi bố mày là người thế nào không?

Khôi Nguyên biết mình đã tham gia hơi sâu vào đời tư của Nhi khi đặt câu hỏi. Cậu không mong chờ sẽ nhận được lời giải đáp, nhưng thái độ của Nhi lại nhẹ nhàng hơn Nguyên tưởng. Nó chầm chậm bỏ miếng cơm vào miệng, thản nhiên nói:

- Nếu mày chịu kể cho tao lý do mày phải ở nhà một mình quanh năm thế này, tao sẽ nói cho mày biết bố tao là người thế nào.

Quào, một cuộc "deep talk" (tâm sự sâu)!

Hiếm khi có dịp mở lòng với nhau thế này, Khôi Nguyên vui vẻ kể sơ qua về hoàn cảnh gia đình mình.

Bố mẹ Nguyên không phải dạng người truyền thống, hai người kết hôn thông qua mai mối và thuận lợi sinh con trai làm con đầu lòng. Sau khi đạt vừa đủ "chỉ tiêu" bên nội đề ra, mẹ Nguyên không tiếp tục sinh đứa thứ hai nữa.

Bố mẹ Nguyên có máu kinh doanh được truyền thừa từ gia đình. Ngày bé, Khôi Nguyên dành thời gian bên bác giúp việc còn nhiều hơn cả thời gian bên bố mẹ. Bố mẹ Nguyên chủ chương giáo dục tự giác. Vào năm Nguyên vừa tròn mười bốn, họ đã để Nguyên lại Hà Nội để vào Nam phát triển sự nghiệp.

Nguyên được dạy cách tự chăm sóc cho bản thân từ bé, mười bốn tuổi đã thay bố mẹ quản lý một nguồn kinh doanh của gia đình, cụ thể là tòa nhà bảy tầng cho thuê này. Cậu tự lo tất cả mọi thứ từ quản lý khách thuê, làm hợp đồng đến quán xuyến mọi thứ trong tòa nhà. Có thể do tài năng di truyền, Nguyên làm rất tốt việc được giao.

- Giỏi đấy chứ!

Linh Nhi khen ngợi. Khôi Nguyên không giỏi chuyện học hành, tuy nhiên việc có thể vào đội tuyển Địa đã chứng minh cậu không hề kém cỏi. Người có thể quản lý cả một tòa chung cư mini thì làm sao mà ngốc được cơ chứ?

- Cũng không có gì, hợp đồng bố mẹ đã in sẵn, chỉ việc đưa cho khách thuê đọc và ký thôi.

Khôi Nguyên tặc lưỡi, thích chí tận hưởng cảm giác được Linh Nhi công nhận. Cậu chỉ đũa về phía Nhi, nheo nheo mắt:

- Đến lượt mày rồi đấy, nói đi!

Linh Nhi gượng cười. Đối với người đã biết gần như mọi thứ xấu xí về con bé như Nguyên, Nhi không có quá nhiều sự phòng bị. Đấy là chưa kể hiện giờ hai đứa đang ngồi ăn chung như những "người nhà" thật sự.

- Bố tao là nhà báo, cả ngày phải phơi mặt ngoài đường hoặc tham gia phóng sự để cập nhật thông tin. Thu nhập không nhiều, đủ ăn.

- Thế bố mày tái hôn rồi à?

- Ừ, còn sinh thêm một đứa con gái. Nhìn thì tưởng bị bỏ bê thế thôi chứ cu Tin là thằng con trai duy nhất của bố tao. Ông ấy có thể bỏ rơi tao nhưng không thể bỏ rơi nó được.

Linh Nhi gượng cười, sự chua xót cố giấu vô tình tràn ra trong giọng nói. Khôi Nguyên buông đũa, cậu xoa đầu Nhi, nhẹ nhàng vuốt ve như vuốt một con mèo nhỏ. Linh Nhi không kể thêm về bố, và tự Nguyên cũng hiểu rằng chỉ cần kể tới đó thôi là đủ.

- Tao không bỏ rơi mày đâu.

Khôi Nguyên dịu dàng nói, cậu cảm thấy đôi vai gầy gò của Linh Nhi hơi run lên. Một giây sau, tròng mắt nó chóng vánh nước. Không phải do cảm động, mà là do cảm xúc kỳ lạ nào đó đang dần hiện lên trên khuôn mặt nó.

- Sao mày đối xử với tao như thế hả Nguyên? Tao không xứng đáng với thứ tốt đẹp như vậy.

Là cảm giác bất lực và phẫn uất bị dồn nén thành lời.

- Nào, đừng nói thế. Mày vừa xinh, vừa giỏi, lại còn đáng yêu. Ai ghét mày là đồ ngu ý!

Linh Nhi tránh khỏi bàn tay Nguyên, lạnh lùng ngước đôi mắt tuyệt vọng lên nhìn cậu. Dường như con bé đang ở giây phút yếu đuối nhất của cuộc đời - cái khoảnh khắc mà Khôi Nguyên chỉ cần lùi lại một bước thôi, nó sẽ tự động rời xa cậu mãi mãi.

- Đừng đối xử tốt với tao, cũng đừng khen tao xinh đẹp mỗi ngày. Tao sẽ ảo tưởng rằng tao đặc biệt. Nhỡ một ngày nào đó mày bỗng dưng trở nên hoàn toàn xa lạ, tao chết cho mày xem.

***