Tang Tửu sững sờ, nhớ ra quần áo của cô vẫn còn đang vương vãi ở phía sau, đặc biệt là nội y.
Tang Tửu bình tĩnh cúi người nhặt từng cái quần chiếc áo lên, sau đó mặt không biến sắc giấu nội y sau quần áo.
Cô ôm quần áo trong lòng, lúc này mới đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn Ôn Quý Từ, thờ ơ gọi một tiếng: “Anh trai.”
Cô với Ôn Quý Từ không thân, chẳng có gì để nói cả. Nói xong câu này, cô rời khỏi phòng quần áo, đi về phía phòng mình.
Bước chân Tang Tửu hơi vội, vạt váy cọ qua bắp chân cô, mảnh khảnh trắng mịn, phát ra tia sáng lấp lánh.
Xương cánh bướm ở sau lưng hơi nhô lên, hệt như một chú bướm đang dang cánh.
Ôn Quý Từ thu hết động tác của Tang Tửu vào đáy mắt, đôi mắt anh hơi nheo lại, sau đó thong thả đi theo.
Tang Tửu chạy về phòng, cô đặt quần áo lên giường nhưng không ngồi xuống mà lơ đễnh đứng đưa lưng ra cửa.
Mặc dù Ôn Quý Từ là anh trai trên danh nghĩa của cô, nhưng quan hệ giữa hai người chẳng mấy vui vẻ.
Lần này anh thình lình về nước, hai người còn gặp nhau ở nhà, Tang Tửu vốn không thân với anh, giờ lại càng không biết nên cư xử với anh thế nào.
Tang Tửu đang ngẩn người, trong yên tĩnh bỗng nghe thấy tiếng cười. Cơ thể cô lập tức căng cứng, cô quay đầu nhìn ra cửa.
Ôn Quý Từ dựa vào cửa, dáng người vẫn rất cao. Rèm trong phòng kéo mở nhưng da anh vẫn trắng lạnh và mang theo sự kiêu ngạo. Tựa như trận tuyết đầu tiên, trầm lặng và lạnh lẽo.
Tang Tửu không kiềm được cảm xúc, nói thẳng: “Anh làm gì mà vào phòng em?”
Nghe thế, Ôn Quý Từ nhướng mày, anh chậm rãi quét mắt nhìn phòng mình, sau đó ánh mắt lại rơi trên mặt Tang Tửu.
Ôn Quý Từ từ tốn lên tiếng, thốt ra hai chữ đầy ẩn ý: “Phòng em?”
Nghe giọng điệu của Ôn Quý Từ, trái tim Tang Tửu bỗng có dự cảm không lành. Phòng cô đang ở chắc không phải là phòng của Ôn Quý Từ đấy chứ?
Đây là lần đầu cô đến căn biệt thự này, mấy hôm trước đến vội, có trời mới biết cô chỉ tiện tay chọn một phòng mà thôi.
Căn phòng này mang phong cách lạnh, rất hợp với gu của cô, thế nên cô dứt khoát chuyển vào luôn.
Tang Tửu mặt không cảm xúc nghĩ, cô nên buồn vì gu thẩm mỹ của cô giống với Ôn Quý Từ, hay nên cảm thấy chột dạ vì lúc này cô đang ở trong ánh mắt soi mói của ai đó.
Dưới ánh mắt của người nào đó, Tang Tửu thẳng người, cô nhìn Ôn Quý Từ, nói bằng lời lẽ hùng hồn: “Em chỉ chọn đại một phòng thôi.”
Thua người nhưng không thua trận, vốn dĩ lúc cô chọn phòng cũng không biết đây là phòng anh, cô chẳng việc gì phải sợ.
Ôn Quý Từ nhìn chằm chằm Tang Tửu mấy giây, sau đó anh chậm rãi đứng thẳng người rồi đi về phía Tang Tửu. Đi đến trước mặt Tang Tửu, giọng anh trầm xuống, không lạnh không nhạt: “Chọn đại một phòng mà lại chọn ngay phòng của anh trai?”
Tang Tửu: “Em không biết đây là phòng anh trai.”
Ôn Quý Từ hờ hững lên tiếng: “Bây giờ nhớ ra phải gọi anh trai rồi?”
Tang Tửu mặt dày, cô tự động bỏ qua ý mỉa mai trong lời nói của Ôn Quý Từ.
Thực ra cô không sao gọi anh là anh trai được. Với quan hệ giữa Tang Tửu và Ôn Quý Từ, hai người cùng lắm chỉ được xem là người lạ từng ở cùng dưới một mái nhà mà thôi.
Nhưng nếu Ôn Quý Từ muốn dùng thân phận anh trai để áp chế cô, vậy cô cũng không ngại gọi anh vài tiếng anh trai. Dù sao thì cô cũng chẳng thiệt thòi gì, còn có thể khiến Ôn Quý Từ khó chịu.
Tang Tửu nghĩ ngợi, cô ngồi bên giường rồi ngẩng đầu nhìn Ôn Quý Từ. Cô chớp mắt, đôi mắt khẽ cụp, thốt ra một câu rất khẽ: “Nhưng em thích ngủ ở phòng anh trai.” Giọng điệu hơi tủi thân, nhưng đáy mắt lại mang theo vẻ ranh mãnh.
Vừa dứt lời, mặt Tang Tửu vẫn không hề biến sắc nhưng lại nổi da gà khắp người. Nhưng nếu có thể khiến Ôn Quý Từ chán ghét thì càng tốt.
Cô nóng lòng nhìn vẻ mặt của Ôn Quý Từ, đợi anh chán ghét rồi bỏ đi.
Tang Tửu nhìn Ôn Quý Từ với vẻ mong đợi, song Ôn Quý Từ vẫn hờ hững, gần như hoàn toàn không hề thay đổi gì, cũng không nhìn rõ được cảm xúc nơi đáy mắt.
Tang Tửu hơi thất vọng, nhưng không biết tại sao cô lại không muốn cúi đầu trước Ôn Quý Từ.
Tang Tửu không từ bỏ, cô cố ý dịu giọng lại, giọng điệu nhẹ hơn đôi chút: “Anh trai, em bị lạ giường, ngủ ở đây quen rồi, anh có thể nhường cho em không?”
Giọng Tang Tửu rất khẽ, như lông vũ lướt qua bên tai Ôn Quý Từ. Ánh mắt anh hơi dao động, đôi môi mỏng mím lại thành đường thẳng.
Lúc này, Ôn Quý Từ đột nhiên đi tới trước vài bước, chỉ cách Tang Tửu mấy bước chân, anh bỗng dừng lại, cụp mắt xuống.
Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu từ trên cao, hỏi lại một câu: “Em bị lạ giường?”
Tang Tửu gật đầu.
Anh lại hỏi tiếp, giọng điệu từ tốn: “Muốn anh nhường em?”
Tang Tửu không hiểu tại sao Ôn Quý Từ lại hỏi vậy, cô tiếp tục gật đầu.
Sau khi có được câu trả lời khẳng định của Tang Tửu, Ôn Quý Từ cong môi, thản nhiên nói: “Ngại quá, anh trai không muốn nhường.”
Tang Tửu vẫn chưa hoàn hồn bởi lời từ chối thẳng thừng và lạnh lùng vô tình của Ôn Quý Từ, ngay sau đó cô đã thấy Ôn Quý Từ giơ tay lên, tay anh móc vào cà vạt, bắt đầu ung dung tháo cà vạt.
Hả? Tháo cà vạt?
Tang Tửu mở lớn mắt không dám tin, cô đơ ra vì động tác của Ôn Quý Từ, đang nói chuyện mà, đang yên đang lành anh tháo cà vạt làm gì?
Hơn nữa cô còn sống sờ sờ ngay trước mặt anh đây, anh cứ thế mà lờ đi à?
Động tác của Ôn Quý Từ vô cùng thành thạo, cà vạt nhanh chóng được tháo ra, quấn ở đầu ngón tay anh.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Ôn Quý Từ luôn nhìn chòng chọc vào Tang Tửu, anh không hề dời mắt đi nơi khác, tùy tiện ném cà vạt xuống đất.
Anh bỗng cúi người xuống, đôi mắt không hề chớp, giọng điệu từ trên cao truyền xuống: “Chẳng phải muốn ngủ giường của anh sao? Em tự chọn đi, tối nay ngủ ở trong hay ở ngoài?”
Khuôn mặt đó phủ xuống, đôi mày hơi nhướng, khóe môi cong lên không rõ ý nghĩa.
Cho dù Tang Tửu có to gan cỡ nào, da mặt có dày cỡ nào thì lúc này cô cũng ngẩn ra: “Gì cơ?”
Ôn Quý Từ nói câu này là có ý gì? Gì mà ngủ trong ngủ ngoài? Với cả, cô nói tối nay cô muốn ngủ với anh khi nào chứ?
Ôn Quý Từ vừa về nước đã nóng lòng muốn bộc lộ bản tính bên ngoài nhã nhặn bên trong đen tối rồi sao?
Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu, nói một câu đầy ẩn ý: “À phải rồi, anh trai có từng nói với em…” m cuối của anh mang theo ý cười: “Anh trai cũng bị lạ giường chưa?”
Tang Tửu bị chặn họng, Ôn Quý Từ dùng lời của cô rồi tỉnh bơ chặn họng cô, cô lại không thể phản bác được.
Sau đó, Ôn Quý Từ thản nhiên nói: “Chẳng phải ngủ ở đây quen rồi à?” Thậm chí anh còn không chút biểu cảm mà giục: “Vậy thì chọn đi, tính kiên nhẫn của anh không tốt lắm, không thích đợi lâu đâu.”
Mặt Tang Tửu lập tức đỏ bừng, nghe giọng điệu của Ôn Quý Từ thì có vẻ ngủ cùng giường với cô là anh đã chịu ấm ức rồi.
Cô ngây thơ quá, cô tự thẹn da mặt mình không dày bằng Ôn Quý Từ.
Tang Tửu đứng phắt dậy, vội nói: “Em đổi ý rồi.” Cô nhanh chóng cầm quần áo lên, rời khỏi đây như đang chạy trốn.
Ôn Quý Từ nhìn bóng lưng Tang Tửu vội vàng chạy trốn, khóe môi cong lên một nụ cười như có như không.
Sau khi Tang Tửu đi, Ôn Quý Từ vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.
Ôn Quý Từ tiện tay cầm chai sữa tắm lên, không nhìn mà dùng luôn. Cho đến khi anh bắt đầu dội nước thì mới phát hiện có gì đó không ổn.
Đầu mày Ôn Quý Từ khẽ cau lại, mùi này rất lạ, là mùi hoa. Anh cúi đầu nhìn, là hiệu lạ. Anh bỗng nhớ ra, Tang Tửu từng tắm ở đây, cái này là sữa tắm của Tang Tửu, cô quên cầm đi rồi.
Ôn Quý Từ cụp mắt nhìn, vòi hoa sen trong tay vẫn chưa tắt, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng nước, hệt như đang đứng trong mưa.
Anh nhìn chằm chằm vài giây rồi từ từ đặt sữa tắm của Tang Tửu lại chỗ cũ, ngón tay thon dài cầm chai sữa tắm ở bên cạnh lên.
Ôn Quý Từ bắt đầu tắm lại, tiếng nước vẫn không ngừng nghỉ. Anh ngẩng đầu, mở mắt nhìn lên trên, sương nước làm mờ đi khuôn mặt anh, đường nét gương mặt ẩn trong đó, mờ mịt không rõ.
Ôn Quý Từ tắm rất lâu, nhưng hương hoa hồng đó vẫn bám trên người anh.
Ôn Quý Từ tắm xong, mái tóc đen hơi ẩm. Anh nằm bên giường, ngửa đầu, chóp mũi chạm vào chăn. Vẻ mặt anh nghiêm nghị, bên trên cũng mang theo mùi hoa.
Rốt cuộc Tang Tửu đã ngủ trên chiếc giường này mấy đêm?
Ánh mắt Ôn Quý Từ hơi tối đi, anh chậm rãi thở dài một hơi, đưa một tay đặt lên trán.
Hương hoa thoang thoảng nhưng lại mặc ý lan tỏa, từng chút quanh quẩn bên người anh, bên cổ anh, trên chóp mũi anh… Muốn tránh cũng không tránh được.
Trong phòng tối mịt, không khí tràn ngập hương hoa, đôi mắt đen và thâm trầm của Ôn Quý Từ nhìn lên trần nhà.
Ba năm anh không về rồi… Ôn Quý Từ im lặng nhìn lên trên.
Rèm cửa sổ vẫn chưa kéo kín, một góc ánh sáng và bóng tối rơi nghiêng, phác lên đường nét mơ hồ của anh.
Trước khi nhắm mắt, dòng suy nghĩ của Ôn Quý Từ như chim bay qua. Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng thở dài như có như không vang lên, Tang Tửu lớn rồi.
*
Lúc Ôn Quý Từ đến công ty, Tang Tửu vẫn chưa dậy.
Anh vào thang máy, cửa thang máy từ từ khép lại, còn chưa khép kín thì đột nhiên lại mở ra, một người nữa đi vào thang máy – là Tống Hữu.
Tống Hữu là đối tác của Ôn Quý Từ, cũng là bạn nhiều năm của anh. Lần này anh ta cũng về nước với Ôn Quý Từ.
Mấy năm qua, Thế Hòa phát triển vô cùng hưng thịnh, cây lớn thì hút gió. Vì thân phận của Ôn Quý Từ, có rất nhiều cặp mắt đang ầm thầm dõi theo anh, muốn tìm ra được khuyết điểm và sai lầm của anh.
Cho dù họ đã sắp xếp không ít người đẹp để làm mồi nhử, nhưng vị Ôn thái tử bạc tình này đều phớt lờ.
Với sự phát triển trời yên biển lặng của Thế Hòa, vì lý do gì mà Ôn Quý Từ lại chọn quay về ngay lúc này?
Anh đột ngột quay về không hề báo trước hệt như việc anh đột ngột rời đi vào ba năm trước.
Tống Hữu vừa nhìn thấy Ôn Quý Từ thì nhướng mày: “Ô, Ôn thái tử gia, trùng hợp thế. Ba năm trước cậu vô duyên vô cớ ra nước ngoài, bây giờ lại đột ngột về nước, ông trời cũng không thay đổi nhanh bằng cậu đấy.”
“Tôi vừa hẹn hò với một cô gái ở nước ngoài, chuẩn bị bàn đến đại sự của cuộc đời. Cậu thì hay rồi, thẳng thừng thốt ra một câu muốn về nước.”
Tống Hữu hai tay ôm ngực, tỏ vẻ đau đớn: “Kết quả tôi chỉ có thể bỏ cô gái ở đó, buổi hẹn hò lãng mạn bay mất rồi, cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm với tôi.”
Đối diện với diễn xuất đầy phô trương của Tống Hữu, Ôn Quý Từ mặt không đổi sắc: “Diễn xong chưa?”
Tống Hữu thấy Ôn Quý Từ lại không tiếp lời anh ta như mọi khi thì tém lại: “Lạnh lùng vậy, chán chết.”
Tống Hữu thôi cười: “Lần này cậu về nước đột ngột quá, tôi thật sự hơi bất ngờ đấy, tiết lộ lý do cậu về nước tí đi?”
Ôn Quý Từ không nhìn anh ta, chỉ ung dung xoay đồng hồ ở cổ tay, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Chuyện riêng.”
Tống Hữu tỏ vẻ như đã đoán được: “Lại là hai chữ này. Ông già nhà cậu vẫn đang bận ở nước ngoài, trong nhà chỉ có cô em gái chẳng có quan hệ máu mủ gì của cậu thôi.”
“Quan hệ giữa cậu với em gái cậu lại chẳng tốt đẹp gì, cậu về nước là có chuyện riêng gì?”
Tống Hữu vẫn muốn nói tiếp, Ôn Quý Từ nghiêng đầu, như cười như không hỏi: “Dạo này cậu rảnh lắm à?”
Tống Hữu nghĩ, rất có thể Ôn Quý Từ sẽ đá cho anh ta rất nhiều việc, thế là anh ta vô cùng biết điều mà ngậm miệng lại.
Thang máy đi lên, Ôn Quý Từ cụp mắt, đưa tay nhìn đồng hồ.
Tống Hữu với Ôn Quý Từ đứng gần nhau, động tác này của anh khiến Tống Hữu loáng thoáng ngửi được mùi thơm, mặc dù rất nhạt nhưng vô cùng rõ ràng và vương vít.
Thoạt đầu Tống Hữu cũng chẳng để tâm, nhưng sau khi anh ta suy nghĩ cẩn thận thì thấy có gì đó sai sai? Mùi này…
Mùi này chắc không phải mùi của phụ nữ đâu nhỉ.
Tống Hữu qua lại với nhiều phụ nữ lâu như vậy, chắc chắn anh ta sẽ không đoán sai.
Tính tình Ôn Quý Từ quá lạnh lùng, quá thờ ơ, mọi người đều gặp trở ngại, không ai ngoại lệ. Nhưng vẫn có vô số người như thiêu thân lao vào lửa, hòng ngắt đi bông hoa trên núi cao chưa có chủ này.
Thấy dáng vẻ cấm dục lạnh lùng đó, Tống Hữu thực sự không thể tưởng tượng được bộ dạng buông thả dục vọng của anh.
Ôn Quý Từ ra nước ngoài ba năm, ngày thứ hai về nước mà trên người đó vương mùi nước hoa của phụ nữ. Rốt cuộc là người phụ nữ nào đáng gờm như vậy, lại có thể câu được linh hồn của vị tôn thần này?
Máu hóng hớt của Tống Hữu trỗi dậy, cứ chốc chốc anh ta lại quay đầu nhìn Ôn Quý Từ, hoàn toàn không che dấu vẻ tò mò trong đáy mắt.
Tất nhiên Ôn Quý Từ để ý đến ánh mắt của Tống Hữu, anh nghiêng đầu hờ hững liếc nhìn, dịu giọng nói: “Có việc gì à?”
Tống Hữu thăm dò hỏi một câu, nhưng giọng điệu lại có vẻ chắc chắn: “Tối qua… cậu phá giới rồi?”