Đôi nam nữ trung niên ngồi ở sofa, người đàn ông ướt sũng nước mưa, người phụ nữ trông có vẻ bình thản hơn.
Lục Dương ngồi bên cạnh Triệu Yên, hắn biết người phụ nữ này là mẹ của cô. Hồi trung học có gặp qua vài lần, nói chung là có ấn tượng.
“Hai người hẹn nhau mà đến à?” - Cô nhàn nhạt hỏi.
“Tiểu Yên à, dù gì ông ấy cũng là cha con. Sao con có thể nhẫn tâm nhìn ông ấy dầm mưa mà không có chút cảm xúc gì vậy?” - Người phụ nữ cất giọng chất vấn.
Triệu Yên nghe vậy, cô cười nhạt, cô hỏi: “Ông ấy cũng xứng đáng gọi là cha à?”
“Tiểu Yên chuyện đó là chuyện của người lớn. Mấy năm nay mẹ vẫn nuôi nấng con, có để con thiếu thốn bất cứ thứ gì không?”
Cái gì là đầy đủ, là cô gái mười tám tuổi một mình trở về nước vì không chịu nổi cảnh cha dượng sàm sỡ. Lúc đó nếu như không có “ông chủ thần bí” như Lục Dương, cô sớm đã đi làm “điếm” để nuôi miệng rồi.
Tuy vậy cô không nói gì, không tranh cãi nữa. Chuyện của quá khứ là của quá khứ, cô hiện tại chỉ muốn nhìn về phía trước mà thôi.
Mẹ Triệu thấy cô không nói, bà mới nắm tay cô, hạ giọng nói: “Sở dĩ cha mẹ tới đây là có chuyện quan trọng muốn nói với con.”
“Mẹ nói đi.”
“Năm đó cha và dì út có sinh một đứa con trai, nói theo vai vế là em cùng cha khác mẹ của con. Đứa nhỏ bị suy gan, con hiến gan cho em được không tiểu Yên?”
Sắc mặt Triệu Yên lạnh đi, cô rụt tay ra khỏi tay bà.
Ông Triệu thấy vậy liền chạy tới, ông quỳ dưới chân cô, nắm bàn tay của cô mặc dù cô không nguyện ý. Ông khóc như đứa trẻ, đầy đau khổ và tuyệt vọng nài nỉ: “Tiểu Yên cha biết cha có lỗi với con nhiều, nhưng con có trách thì trách một mình cha thôi. Em con nó không có tội, con cứu nó đi được không? Tiểu Yên cha cầu xin con.”
“Tôi sẽ không cho gan, hai người về được rồi.”
Cô hét toáng lên, bằng sự phẫn nộ của chính mình. Vì sao chứ, vì sao họ lại có thể nhẫn tâm như vậy đối với cô?
“Tiểu Yên em con không thể không có gan, nó sẽ chết. Tiểu Yên cha xin con mà, chỉ có con là phù hợp để hiến gan cho em thôi. Cả nhà ta chỉ có một mình con là có chỉ số tương thích thôi tiểu Yên.” - Người đàn ông siết cô chặt đến mức cô đau nhói, đủ hiểu ông ta đã bị ép tới đường cùng như thế nào.
“Vậy ông có từng nghĩ không? Nếu cho gan tôi cũng sẽ có nguy cơ chết đi?”
Hiến gan ai cũng biết sẽ có rủi ro, mặc dù không lớn nhưng vẫn sẽ có rủi ro. Tại sao họ không suy nghĩ Triệu Yên sẽ vì hiến gan cho đứa em chưa thấy mặt một lần nào kia mà chết?
Tại sao họ lại bất công như vậy, cô cũng là con ruột của họ mà?
“Cha biết tiểu Yên, nhưng tỷ lệ thành công rất cao. Con có tới bảy mươi phần trăm, còn em con… Nếu như không có gan nó chắc chắn sẽ chết. Tiểu Yên cha hiểu là con hận, nhưng con hãy làm ơn cứu con của cha được không? Cha chỉ có một mình nó là con trai, cha chỉ có một mình nó thôi tiểu Yên à.”
“Ông đi đi, các người đi hết đi.”
Cô gào lên, xô đẩy bọn họ. Khi uất ức lên tới đỉnh điểm, cô không còn sự nhẫn nại nữa.
Triệu Yên như một con thú hoang, xô đẩy và gào thét. Lục Dương thấy vậy mới ôm cô vào lòng, hắn để cô trên sofa rồi kéo hai người lớn ra ngoài.
“Bây giờ cô ấy không bình tĩnh, hai người nên về đi.” - Hắn nói.
“Lục tổng tôi biết cậu. Thật ra chủ tịch đã tìm tôi, ông ấy nói tôi sẽ không tìm ra được lá gan nào cho con trai tôi đâu. Tôi xin cậu, tôi chỉ có một đứa con trai thôi. Cậu nghĩ cách giúp tôi khuyên tiểu Yên với…”
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Hai người cứ về trước đi.”
Lục Dương tiễn hai người lớn ra khỏi nhà, sau đó hắn ngừng mọi hành động hít thở hai hơi thật sâu rồi mới đi vào nhà. Hắn không tỏ ra bất cứ cảm xúc gì đi về phía Triệu Yên.
Rồi Lục Dương ôm cô vào lòng, hắn dỗ dành: “Yên Yên đừng khóc, không sao đâu mà.”
“Họ không thương em sao, em cũng là con của họ mà?”
“Yên Yên ngoan đừng khóc!”
Hắn an ủi cô, có lẽ do Triệu Yên quá kích động nên cô không hề cảm nhận được Lục Dương cũng đang khóc.
Cha hắn bắt đầu ra tay, từ việc chiếc xe hơi điên loạn định tông Triệu Yên. Hắn biết nhưng ban đầu định giấu nhẹm đi, hắn âm thầm sắp xếp người bảo vệ cô. Hắn muốn mọi thứ thuận lợi cho tới khi cả hai kết hôn, cho là hắn ích kỷ cũng được, nhưng hắn biết tình hình này không có khả năng nữa.
Sau cùng hắn cũng không thể nào bảo vệ được người con gái mà hắn yêu khỏi những tổn thương. Đáng lẽ hắn không nên yêu ai đó, nhưng hắn vẫn cố chấp bám lấy Triệu Yên, làm khổ cô…
“Yên Yên anh sẽ nghĩ cách, em đừng buồn nhé?”
“Lục Dương em chỉ cần anh thôi, chỉ cần một mình anh thôi. Họ đều không thật lòng thương em, chỉ có anh thương em.”